Chương trước
Chương sau
Mỗi lần Hứa Thừa Ngôn dẫn Triệu Ngu đi đều là đến biệt thự của mình ở Vịnh Thanh Hòa, đó là khu người giàu nổi tiếng, liếc mắt nhìn lại thì tất cả đều là kiến trúc kiểu Pháp, mỗi một căn biệt thự đều như một tòa lâu đài nằm giữa rừng, vừa hòa mình vào trong thiên nhiên lại còn rộng lớn đến mức làm cho người ta không dám tới gần.
Tiến biệt thự, Triệu Ngu tự giác vào phòng tắm để tắm rửa, chờ tới khi cô bước ra thì Hứa Thừa Ngôn đã tắm xong và đang ngồi uống cà phê.
Triệu Ngu không nhịn được trêu chọc: “Đều nói cà phê diệt tinh trùng, Hứa tổng lại không có chút kiềm chế, tuổi tác cũng đã lớn như vậy rồi, đừng để ảnh hưởng tới công năng.”
Hừa Thừa Ngôn hừ lạnh: “Dù có kém cũng sẽ mạnh hơn so với tên đàn ông già Tiết Trạm kia.”
Trêи người cô chỉ bọc khăn tắm, phía trêи lộ ra một nửa иɦũ ɦσα no đủ, phía dưới khăn tắm khó khăn lắm cũng chỉ đủ che khuất cặp ʍôиɠ, làn da sau khi trôi lớp trang điểm cũng vẫn trắng nõn như cũ, ngũ quan tinh xảo, mái tóc nửa ướt xõa tung ở trêи vai, nhìn vào có vẻ phong tình không nói lên lời.
Ánh mắt Hứa Thừa Ngôn hơi trầm, anh dùng một tay kéo cô đến trêи sô pha, rồi đột nhiên như là nhớ tới gì đó mà hỏi: “Sau ngày hôm đó, Tiết Trạm đã làm cô bao nhiêu lần?”
Triệu Ngu cười cười: “Như thế nào? Tiết Trạm đã làm qua, anh liền sẽ không làm sao? Chê tôi dơ?”
Trong lúc nói chuyện, cô đã cởi bỏ khăn tắm vứt trêи sô pha.
Nhìn thân thể mềm mại hoàn toàn trần trụi trước mặt, Hứa Thừa Ngôn cười cười, không chút khách khí mà duỗi tay cầm một luồng nhũ thịt và xoa xoa: “Thiếu làm đến như vậy sao? Tiết Trạm không thỏa mãn được cô sao?”
Triệu Ngu đưa tay ôm lấy cổ anh, cười nói: “Anh ấy đang bận chuyện quý sau công bố sản phẩm mới, không có thời gian.”
Lời cô nói là sự thật, sản phẩm mới của quý ba sắp tuyên bố, từ sau lần bộ phận kiểm tra chất lượng có chút vấn đề trước đó, Tiết Trạm sớm đã tăng mạnh quản lý, đối với sản phẩm mới cũng cực kỳ quan tâm, rất nhiều việc không cần anh ra mặt nhưng anh cũng đều tự tay làm.
Mấy ngày này, Triệu Ngu và Tiết Trạm vẫn luôn hiếm khi có cơ hội ở cùng một chỗ, càng miễn bàn đến việc xử lý chuyện riêng tư giữa bọn họ.
Nhưng mà cô cho rằng, Tiết Trạm cũng có thể là đang lợi dụng cơ hội này để tránh mặt cô, chỉ tại vì hôm đó cô đã khiến cho anh chật vật như vậy. Không trực tiếp đuổi việc cô, liền càng khẳng định anh rất để ý đến cô, nhưng trong lòng anh còn nhiều điều rối rắm.
“Cho nên cô liền tới tìm tôi?” Hứa Thừa Ngôn hung hăng nhéo đầu иɦũ ɦσα cô và kéo ra một chút: “Cô coi tôi là cái gì?”
“Kim chủ a.” Triệu Ngu cười sảng khoái mà nhìn Hứa Thừa Ngôn: “Hoặc là, gậy mát xa hình người có thể cho tôi tiền?”
“Cô thật sự cho rằng cô đối với tôi quan trọng như vậy sao?” Anh tiếp tục dùng một tay xoay vòng ở trêи ngực Triệu Ngu, một tay kia liền sờ tới bên eo cô và nhéo một phiến thịt mềm mại: “Tôi không thiếu một người phụ nữ như cô.”
“Vậy thì chưa chắc.” Triệu Ngu thở hổn hển hai tiếng, ý cười trêи mặt vẫn dạt dào như cũ: “Nói không chừng một ngày nào nó, anh liền không rời khỏi tôi được.”
“A.” Hứa Thừa Ngôn buông lỏng tay, kéo tay cô đến giữa hai chân mình: “Cởi ra.”
Cách quần vẫn có thể nhìn thấy thứ đó phình lên, Triệu Ngu đụng vào liền biết, anh đã bắt đầu cương cứng.
Miệng tuy cứng, cũng không cứng bằng vật ở giữa hai chân anh, ít nhất, người đàn ông này rõ ràng là thích thân thể cô.
Bời vì vẫn chưa ăn cơm nên hai người chỉ làm có một lần, bữa tối được Hứa Thừa Ngôn gọi người mang tới, cực kỳ phong phú.
“Đi theo Hứa tổng quả là không giống người khác a, có thể ăn sơn hào hải vị, còn có thể ở tại biệt thự cao cấp.” Nhìn bàn ăn được trang trí hoa lệ trong phòng khách, Triệu Ngu đột nhiên quay đầu lại cười cười với Hứa Thừa Ngôn: “Cái thẻ kia của Hứa tổng, có đủ cho tôi quẹt một căn biệt thự như này hay không?”
Hứa Thừa Ngôn cười nhạt: “Đừng nghĩ quá nhiều.”
Triệu Ngu bĩu môi, mở túi xách lấy thẻ ra đưa cho anh: “Vậy trả lại cho anh.”
Hứa Thừa Ngôn sửng sốt một chút, cũng có chút nghi hoặc mà nhìn cô.
Cô cũng không phải loại người có da mặt mỏng, bị anh nói một câu như vậy đã liền đem thẻ trả cho anh? Hay là lại muốn chơi trò gì đây? Lạt mềm buộc chặt?
“Hứa tổng yên tâm, tôi có thể tự mình hiểu được, thứ không thuộc về tôi, thật sự là không dám có lòng tham.” Nói xong, cô lại bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn anh và nhoẻn miệng cười: “Nhưng mà thấy tôi tự giác biết thân biết phận như vậy, hay là hôm nay tăng tiền công đi, tôi muốn mười vạn.”
Hứa Thừa Ngôn cười nhạo: “Tôi thấy cô cũng không có tự mình hiểu lấy được bao nhiêu.”
Nhìn cô đẩy chiếc thẻ về phía mình, anh lại hỏi: “Không đi khám bác sỹ tâm lý?”
Triệu Ngu chỉ cái thẻ trước mặt anh: “Nhờ phúc của Hứa tổng, hôm nay tôi mới được thể nghiệm một phen sinh hoạt như kẻ có tiền, bàn tay vung lên mua một thứ hơn 500 vạn, cái cảm giác này quả thật đúng là rất sảng khoái, chữa khỏi hết tất cả các tật xấu của tôi, haha, tiền quả thật là tốt nhất, làm cho những người nghèo kiết xác, hạ đẳng như tôi được mở rộng tầm mắt.”
Ba chữ “Người hạ đẳng” này được cô dùng giọng điệu thật nhẹ nhàng lại mang theo giễu cợt mà nói ra, nghe qua thật chói tai.
Hứa Thừa Ngôn bình tĩnh nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Vì sao lại đi con đường này?”
Triệu Ngu có chút không kịp phản ứng với câu hỏi: “Cái gì?”
Hứa Thừa Ngôn nói: “Với điều kiện của cô thì hoàn toàn có thể tìm được một người không tồi để gả, sống một cuộc sống thật tốt, tội tình gì mà lại vì tiền làm những việc này?”
Triệu Ngu không khỏi cười nhẹ: “Anh có biết hay không, khi khách làng chơi khuyên kỹ nữ hoàn lương, vẫn luôn là một việc thật buồn cười.”
Hứa Thừa Ngôn nhếch nhếch môi, cảm giác như chính bản thân mình thực sự có tật xấu nên mới có thể nói ra những lời vừa rồi.
Thấy cô tự động đứng dậy dọn dẹp bàn ăn, dừng một chút, anh lại không nhịn được mà hỏi: “Bệnh của cô, vì sao lại bị?”
“Bệnh gì? Nga, chuyện anh nói tôi là kẻ điên sao a….” Triệu Ngu vừa lau bàn vừa không chút để ý đáp: “Là bóng ma tâm lý thôi, mẹ tôi ngoài ý muốn chết ở trước mắt tôi, nơi nơi đều là máu, cho nên liền…”
Triệu Ngu bày vẻ mặt không sao cả mà nhún vai: “Liền không nhìn được máu, tôi cảm thấy điều này có thể là một chứng bệnh sợ máu khác.”
Thấy cô có thể nói ra với vẻ vân đạm phong khinh như vậy, Hứa Thừa Ngôn lại không tự giác mà nhăn mày: “Cha của cô đâu?”
“Không biết.” Cô vẫn giữ vẻ mặt không sao cả và lắc đầu: “Tôi trước nay đều chưa từng gặp qua ông ấy, cũng không biết có còn sống hay không, dù sao thì mẹ tôi cũng rất hận ông ấy, hy vọng ông ta chết sớm một chút, chỉ mong đúng với ý muốn của mẹ tôi.”
Hộp cơm đưa tới cùng đồ ăn còn thừa chất đầy trong cái túi to, Triệu Ngu xách lên vẫn phải có chút cố dùng sức, thấy cô muốn đi ra ngoài bo rác, Hứa Thừa Ngôn đứng dậy và nói: “Đưa đây cho tôi đi.”
Triệu Ngu buồn cười nhìn anh: “Oa, Hứa đại thiếu gia thật galang, nhưng cũng thật là keo kiệt a, giàu có như vậy mà không dám bỏ tiền ra thuê người giúp việc.”
Anh liếc cô một cái: “Không ngờ rằng cô sẽ đến.”
“Nói như vậy có nghĩa là lần sau tôi tốt nhất vẫn là nên hẹn trước đúng không? Vậy nếu là đi khách sạn, có phải tiền thuê phòng anh cũng muốn chia với tôi không?”
Lần này Hứa Thừa Ngôn dứt khoát không thèm để ý tới cô, xách túi rác đi thẳng ra cửa, cái phong cách đó thật đúng là nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ.
Khi buổi tối trở lại chung cư của chính mình, Triệu Ngu nhận được tin nhắn chuyển khoản của Hứa Thừa Ngôn, 20 vạn.
Nhìn chằm chằm con số trêи màn hình di động, cô không nhịn được mà mỉm cười.
Một người keo kiệt như Hứa Thừa Ngôn, cư nhiên cũng sẽ có thời điểm hào phóng như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.