Sắc trời dần buông xuống, trong phòng không bật đèn, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai thân ảnh mờ nhạt đang vận động.
Triệu Ngu dựa vào tường, cong người, bụng nhỏ vừa căng vừa tê, hai chân run rẩy, thân thể vừa qua khỏi một đợt cao trào lại ẩn ẩn có cảm giác muốn tới.
Côn thịt của anh quá mức thô cứng, mỗi khi thọc vào rút ra đều như muốn tách bụng dưới của cô ra, vách tường thịt mềm mại bị hung hăng cọ xát, tê dại, sảng kɧօáϊ đến mức cả người cô đều run rẩy.
Tiếng rêи rỉ đứt quãng tràn ra từ giữa hai cánh môi, nhưng âm lượng rất nhỏ, rõ ràng là bị cô cố tình kìm nén.
Tay lớn của Tiết Tử Ngang xoa mạnh lên ʍôиɠ cô, nói giọng khàn khàn: “Đừng nhịn, kêu ra tiếng.”
“Ưm……”
Triệu Ngu nhịn không được than nhẹ một tiếng xong lại nhanh chóng im bặt, tiếp tục cắn môi, đôi tay bám lấy vai anh, vùi đầu chôn vào lòng ngực anh.
“Xấu hổ sao?”
Anh cười nhẹ, duỗi tay đến trêи tường sờ soạng mở đèn.
Sau thời gian dài trong bóng tối, đột nhiên bị ánh sáng đâm vào mắt, đồng tử của Triệu Ngu co rụt lại, thân thể cũng chôn thật sâu vào trong ngực anh: “Đừng… Đừng bật đèn…”
Trải qua kϊƈɦ tình, giọng nói của cô trở nên vô cùng quyến rũ, bây giờ cả người đều treo ở trêи người anh giống như gấu Koala, nhiều thêm vài phần đáng yêu mà trước nay chưa từng có.
Tiết Tử Ngang cười, hôn lên vành tai cô, đỡ người cô đứng thẳng rồi càn rỡ mà ngắm nhìn thân thể trần trụi mềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-lai-tro-ve/154765/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.