Dì Nam lấy thuốc kháng sinh trước cho Tô Khiết Tử, sau đó đi vào phòng ăn nói với cô:
- Hôm nay ông bà chủ về trễ, có gì cô chủ cứ ăn trước đi nha.
- Ba mẹ con có bảo đi đâu không ạ?
Dì Nam lắc đầu, tay bới giúp Tô Khiết Tử chén cơm nóng hổi. Tô Khiết Tử đưa hai tay nhận lấy rồi cảm ơn dì.
Tô Khiết Tử ăn cơm xong lại không có tâm trạng để học bài. Cô cứ ngồi ngẩn người trên ghế nhỏ, tay lướt điện thoại di động xem tin tức này nọ. Nhưng ngón tay cứ lướt trong vô thức, đầu óc thì nghĩ miên man sang chuyện khác. Đến khi ở ngoài có tiếng xe hơi chạy vào trong sân.
Ba mẹ Tô về đến nhà là lúc mười giờ tối. Họ nghĩ rằng giờ này Tô Khiết Tử đã đi ngủ, thường thường cô vẫn hay ngủ sớm để bảo vệ làn da lắm.
Phòng của Tô Đức và Chu Hoài Ngọc ở tầng 2 cùng với cô. Nhưng cô là phòng cuối cùng bên cánh trái, còn phòng ba mẹ bên cánh phải, ở giữa là cầu thang đi lên.
Lúc ở ngã rẽ, giọng Chu Hoài Ngọc chua chát than phiền:
- Phải giải quyết làm sao chuyện của con bé đây. Tôi đã nói mà, để con bé đó sống trong nhà đó là không có được.
Sắc mặt ông Tô Đức chẳng tốt gì lắm, dáng vẻ bất lực nói nhỏ:
- Để tôi tính. Bà nói chuyện thì nhỏ tiếng xuống một chút.
Tô Khiết Tử đứng sau cửa phòng, tai ép sát lên cánh cửa nghe trộm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-lai-hon-nhan-tri-mang/3675622/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.