Như người vừa chợt tỉnh giấc mộng sâu, Nhật Hồng bật nhỏm ngồi lên. Cảm giác đầu tiên trong cõi thực tại là sự ê ẩm toàn thân, tứ chi bủn rủn. Nàng buột miệng nói:
- Ta sao thế này?
Cơ thể nàng vẫn phảng phất mùi xạ hương thoang thoảng, mùi hương tình của loài hồ ly trong thời kỳ giao hoan.
Nhật Hồng biến sắc khi ngờ ngợ biết sự mất mát của mình. Nàng bặm môi thét lên:
- Lão quỷ Dâm Thần... Lão ở đâu?
Nàng bật đứng lên. Đến bây giờ Nhật Hồng mới thấy Lệnh Thế Kiệt đang ngồi kiết đà nhìn nàng. Vẻ anh tuấn khôi ngô của chàng đượm nét buồn vời vợi.
Nhật Hồng co rúm người lại:
- Lệnh huynh.
Thế Kiệt buông một tiếng thở dài.
Nhật Hồng ngỡ tiếng thở dài của chàng chẳng khác nào tiếng sét đánh thẳng vào tai và tâm não nàng.
Nhật Hồng bật khóc:
- Lệnh huynh... muội không đáng sống nữa... muội bây giờ ô uế lắm.
Nàng vừa nói vừa khóc thổn thức, rồi bất thình lình lao đầu vào vách mật thất. Nhưng Thế Kiệt đâu thể để nàng tự kết liễu đời mình, bằng bí thuật Di Hình Cước Pháp, chàng đã cắp ngang tiểu yêu Nhật Hồng kéo lại:
- Cáp muội muội.
Nhật Hồng cúi gằm mặt, khóc nức nở. Nàng vừa khóc vừa nói:
- Huynh hãy để cho muội thoát khỏi sự Ô uế của lão quỷ Dâm Thần Nam Quân. Nếu huynh nghĩ đến muội thì hãy trả thù cho muội. Lấy thủ cấp của lão mà tế muội đúng vào ngày này năm sau.
Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-kiem-u-linh/1973189/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.