Dạ Nguyệt Lầu.
Tòa lầu không còn sự rộn rịp tấp nập của cái thời còn thiên hạ đệ nhất kỹ nữ Triều Thi Thi, và kể từ sau lần U Linh Nhân xuất hiện, nó bỗng chốc trở nên hoang vắng.
Tòa lầu ngày xưa từng là chốn dừng chân của bao lãng tử nổi tiếng nhất trấn Hàm Thành, nay bỗng chốc trở nên hoang vắng điêu tàn.
Rêu mốc phủ đầy trên mái ngói, tưởng chừng như nó chẳng bao giờ được bàn tay người chăm sóc. Tất cả thời hoàng kim đã chìm vào quá khứ, và còn lại là sự hoang sơ, tiêu điều và ảm đảm.
Thế Kiệt dừng bước trước những bậc tam cấp. Những đốm rêu xanh đập vào mắt chàng khiến chàng buông một tiếng thở dài. Chàng có cảm tưởng như rất xa lạ với Dạ Nguyệt Lầu, mặc dù đã từng đặt chân đến đây. Khung cảnh Dạ Nguyệt Lầu tạo cho chàng một cảm giác bâng khuâng khó tả, một nỗi u hoài mênh mang. Những đóm rêu cho chàng một cảm nhận mơ hồ của một kẻ xa nhà nay quay trở lại nhìn sự hoang phế của dấu tích cội nguồn.
Thế Kiệt rảo bước lên những bậc tam cấp, không biết sao trong tận cùng đáy lòng chàng là một nỗi buồn mênh mông, nặng trĩu, lẫn lộn trong nỗi buồn đó là một cảm giác mơ hồ thật khó diễn tả.
Chàng gõ cánh cửa đóng im ỉm:
- Lý Ma Ma... Lý Ma Ma...
Cánh cửa dịch mở.
Một khuôn mặt nhọn hoắt như mặt ngựa thò ra. Ánh mắt của gã tráng niên chiếu vào Thế Kiệt. Trong ánh mắt đó lóe lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-kiem-u-linh/1973180/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.