Hôm sau, ở trên một ngã tư đường, Lôi Chấn Tân không biết đã tìm bao lâu, thừa lúc đèn đỏ ngắn ngủi, mệt mỏi ghé vào trên tay lái nhắm mắt dưỡng thần, cho đến khi xe phía sau nhấn kèn thúc giục đã chuyển qua đèn xanh —
Lôi Chấn Tân lựa chọn quẹo phải tiếp tục từ từ tìm kiếm, lại bỏ lỡ phía đường bên trái, có một chiếc ô tô cổ lỗ sĩ tắt máy ở nửa đường tạo thành một chuỗi dài tắc xe, bởi vì chủ nhân không chú ý bình xăng đã không còn tí nguyên liệu–
May mắn là phía trước ba trăm mét có trạm xăng dầu, chờ Phương Di Sinh thần tình tiều tuỵ đến trạm xăng nhờ người hỗ trợ, Lôi Chấn Tân đã lái chiếc xe cao cấp màu đen rời đi trạm xăng dầu năm phút trước.
Thật thảm, đem chính mình giống như là chạy nạn……
May mắn, đã có nơi cư trú, nếu không đừng nói là làm công dân nhất đẳng, xem ra so với một con chó lưu lạc ven đường còn không bằng.
Một đêm không ngủ, hai mắt sưng đỏ, thâm quầng, Phương Di Sinh tựa vào trên cửa, thật không thói quen hoàn cảnh của căn nhà trọ xa lạ này, cầu thang nhỏ hẹp, đối diện ở trước cửa là mấy bao rác, dép lê, ra ngoài rồi giày cũng không để ngay ngắn, thói quen thật kém a.
Lôi Chấn Tân mỗi lần về đến nhà sẽ không vứt giày dép lung tung, nếu có loạn cũng không bảo hắn đi sửa sang lại. Ngược lại còn có thể đem đôi vớ mà hắn cởi cầm vào phòng tắm, bỏ vào trong giỏ đựng quần áo…… Giày của hắn dính vài giọt nước, đưa tay lên mặt chùi một cái, Phương Di sinh mới biết chính mình vừa khóc …… hỗn trướng!
Nam nhân chết tiệt hại hắn quên tìm chìa khoá mở cửa vào nhà trọ. Hắn cứ nghĩ sau khi rời đi nam nhân, đầu óc sẽ thanh tỉnh chút, kết quả…… đáng giận — nam nhân chết tiệt hại hắn càng thất hồn!
Còn suy nghĩ đến y làm cái gì, người ta đang ân ân ái ái, chỉ có mỗi hắn ngốc đã đánh mất con tim, đầu trống trơn chạy xe khắp phố lớn ngõ nhỏ lãng phí tiền xăng, nếu không tỉnh lại một chút, hắn tuyệt đối sẽ biến thành nhị đẳng bần dân.
Nhà trọ chỉ có mấy thứ đơn giản, cùng căn nhà lớn trước đây là một trời một vực, hắn mới không cần ở nơi đó, để ý chính là bên cạnh thiếu y a……
Phương Di Sinh an ủi chính mình: không sao, hắn đã đem người khắc hoa vào trong tim rồi, chỉ cần nhắm mắt lại sẽ hiện ra trong óc, này cũng giống như là có nam nhân bên cạnh.
An ủi mình xong, Phương Di Sinh sờ sờ túi tiền trên người, di, cái chìa khoá phòng trọ đâu rồi?
Trong lòng bắt đầu khẩn trương cùng lo lắng, lập tức lục lọi túi hành lý ít đến đáng thương, đem tất cả mọi thứ bên trong lấy ra, rồi trút ngược cái túi trống không xuống lắc lắc, a — Phương Di Sinh thiếu chút nữa học nữ nhân lên tiếng thét chói tai — hắn cái gì đều mang theo, duy nhất cái chìa khoá…… ở đâu a?
Cố gắng lục lọi trong trí nhớ — không nghĩ ra được, đã quên, không hề ấn tượng gì……
Phương Di Sinh xám mặt, dùng sức đạp cánh cửa một cước, ảo não — thật là có đủ hồ đồ, nhất đẳng công dân biến thành không nhà để về.
Bà chủ cho thuê nhà lại không ở trong này, nếu muốn lấy chìa khoá sơ cua thì phải gọi điện thoại báo chủ nhà, trong tay còn có một điện thoại di động, nhìn nó, đã nghĩ đến người mua di động cho hắn –” Chấn…… Tân.”
Nếu mở di động ra, có thể có chuông điện thoại hay không…… Lôi Chấn Tân có thể đi tìm hắn hay không?
Ai, Phương Di Sinh vẫy vẫy đầu, cắn môi–“……” hắn suy nghĩ nhiều quá!
Hiện tại nên đi tìm người mở khoá, sau đó đi mua một số đồ dùng hằng ngày, mà không phải ở trước cửa tiếp tục nghĩ đến nam nhân kia, nếu không hắn có thể không cần sống trên đời – chết vì ngốc!
Có nhà về không được, ngoại trừ ảo não vẫn là ảo não, vừa đi vừa đưa tay nhét các thứ gì đó vào túi to, ” A, quần áo của Chấn Tân không thể vò nát……” Phương Di Sinh lầm bầm lầu bầu, chỉ lo cầm quần áo lấy ra một lần nữa gấp lại, do không nhìn đường, một … không … chú ý — Phương Di Sinh hụt chân thiếu chút nữa lăn xuống cầu thang nhà trọ–
Hai tay bám vào vách tường, sắc mặt Phương Di Sinh đều tái đi……
Thật đáng sợ…… lực ảnh hưởng của Lôi Chấn Tân đối hắn quá lớn, hắn tuỳ thời đều có thể mất mạng vì ngu……!
” Ai cho ngươi pha cà phê vào?” Thân thể cao lớn của Lôi Chấn Tân đứng lên, khí thế cùng cảm giác áp bách này khiến kẻ khác không rét mà run.
” Ta……”
Người tới lúng ta lúng túng nói không nên lời, Lôi Chấn Tân không kiên nhẫn quát: ” Lập tức mang ra ngoài!” Lời y đã nói không lặp lại lần thứ hai.
Trợ lý hành chính mới đến không biết tính tình Đại lão bản đang ở trạng thái phi thường kém, tuỳ thời đều có thể đem người bắn cho thành vật hi sinh. Nàng sợ tới mức thiếu chút nữa đem cà phê đánh nghiêng, hai tay run rẩy, mới phản ứng chậm vài giây, Đại lão bản lại rống lên câu —
” Lập tức cút!”
Lôi Chấn Tân mở ra cửa phòng họp đem người đuổi đi ra ngoài, gương mặt băng hàn chưa cho bất luận kẻ nào một chút hoà nhã.
Chủ quản đang ngồi hãy còn một thân mồ hôi lạnh, mọi người đều câm như hến, ai cũng không dám nói. Tính tình Đại lão bản càng lúc càng kém, hơi không chú ý sẽ đạp phải địa lôi, rồi là tiếng sấm ù ù vang lên phá hư màng tai mọi người.
Bình thường, chỉ cần cẩn thận không va chạm vào nỗi đau trong lòng Đại lão bản, thì có thể xem như đã ở trong phạm vi an toàn.
Đại lão bản nhiều lắm không buồn hé răng, cả ngày bày ra gương mặt lãnh khốc đến đông chết người mà thôi, nhưng không tuỳ tiện tìm người gây phiền toái.
Mấy người bên phòng nhân sự cũng thật bất cẩn a, sao không nói cho trợ lý hành chính mới nhận chức ngàn vạn lần không thể pha cà phê đến, bởi vì bệnh cũ của Đại lão bản lại tái phát…… lúc này phi thường nghiêm trọng mất ngủ.
Có lão bản nào mà mỗi ngày ở lại công ty đến mười hai giờ đêm mới bằng lòng rời đi không?
Còn không phải bởi vì mất ngủ; ‘ thuốc ngủ ’ của Đại lão bản không biết đã đánh rơi đi đâu rồi? Không tìm được là sẽ không khôi phục bình thường.
Cái thằng nhóc Lôi Chấn Ngạn chết tiệt kia — hại người rất nặng!
Xứng đáng đi kiểm tra WC đại lâu, nếu gã không mau một chút tới họp, đợi lát nữa muốn bị sét đánh sao?
Chúng chủ quản trong gia tộc Lôi thị đều đoán sai, Lôi Chấn Tân hiện tại không thèm nói chuyện cũng không mắng chửi người.
Đoàn người nhìn y tức giận đi ra ngoài, bỏ lại hội nghị sắp bắt đầu tiến hành, không ai có lá gan lên tiếng hỏi: Đại lão bản muốn đi đâu?
Chẳng qua Lôi Chấn Tân trở lại văn phòng đối diện, tầm mắt dừng ở vị trí làm việc trống không của thư ký, trên lưng ghế dựa còn chiếc áo khoác của Phương Di Sinh, đi đến cầm nó đưa lên mũi ngửi, đôi mày Lôi Chấn Tân nhíu chặt, trong lòng vạn phần lo lắng cùng khát vọng tìm về tên ngốc đã yêu y rồi……
” Anh họ, ta đã phái người đi tìm các tiệm sửa xe trong phạm vi trăm dặm, đều nói trong vòng ba tháng nay không có một chiếc xe nào đầu cùng đuôi đều bị hư đến sửa chữa.”
Lôi Chấn Tân không đáp lời, trong lòng thật sự không thể tha thứ…… đừng trách y bất lưu tình, đã không còn dư lực đi mắng chửi người.
Chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn Lôi Chấn Ngạn liếc một cái, Lôi Chấn Tân liền xoay người đi vào trong phòng họp.
Lôi Chấn Ngạn hối hận vạn phần, ăn nói khép nép đi theo phía sau, lúc này còn có thể nói cái gì?
Lôi Chấn Tân ngoại trừ bàn công sự ra, ai cũng không muốn để ý tới.
Lôi Chấn Hạo trước mắt không dám về nước, sợ phải tiếp nhận gánh nặng tập đoàn Lôi thị, năng lực kinh doanh của hắn không bằng cổ tay của Lôi Chấn Tân, vạn nhất đem công ty phá đổ sẽ làm tức chết lão cha; còn mẹ hắn cũng không dám lại đi tìm Lôi Chấn Tân tâm sự, Lôi Chấn Tân đã cảnh cáo: đừng đi quấy rối cuộc sống của y nữa, cho nên mọi người thân thích đều bị liệt vào hàng cự tuyệt lui tới nhà y.
Mà gã thì sao?
Ai — Lôi Chấn Ngạn ở trước mặt người bên ngoài luôn phi thường kiêu ngạo khoan dung, nhưng khi lui tới ba mươi tầng trệt, bắt đầu làm kiêm chức không muốn người biết đến.
” Phương Di Sinh…… ngươi rốt cuộc trốn đi đâu vậy — a –” Lôi Chấn Ngạn phi thường hoả đại rống. Phương Di Sinh hành động ngu ngốc thật sự là hại chết người……
Nên làm như thế nào thoát ly khổ hải?
Người không tìm trở về, gã là đừng mơ tưởng được anh họ tha thứ.” Phương Di Sinh ngươi còn không nhanh xuất hiện, ta sẽ bị ngươi hại đến mệt chết!”
Lôi Chấn Ngạn phi thường ảo não nói xong, rồi bắt đầu đi làm nhiệm vụ thăm WC mỗi ngày —
Sáng sớm, chỉ cần là ở phòng rửa mặt công cộng, cơ hồ sẽ thấy một nam nhân diện mạo phi thường cổ điển, lại mạc danh kỳ diệu phát ra tức giận, liền vì tìm một người tên là Phương Di Sinh.
Tình trạng này đã duy trì ba tháng, Lôi Chấn Ngạn chỉ có thể câm điếc ăn hoàng liên, có khổ nói không nên lời, vừa thô lỗ lại phiền não một cước đá văng một cánh cửa WC —
” A –” ngoài ý muốn truyền đến tiếng kêu thất kinh sợ hãi!
Lôi Chấn Ngạn đứng trố mắt nhìn……
Người mới vừa cởi quần có chút giật mình, nhấc chân vuốt lại mặt, vội vàng khôi phục một thân chỉnh tề đi ra ngoài cửa, biểu tình phi thường bình tĩnh nhìn không ra vừa mới chịu kinh hách.
Gã tâm bình khí hoà, thật thản nhiên nói: ” Ta không phải Phương Di Sinh, ngươi tìm lầm người, cũng mở sai cửa.”
Lôi Chấn Ngạn có vẻ rất ngu si đáp lại: ” Ta biết.”
Ân, biết là tốt rồi.” Chát!” Lập tức thưởng cho đối phương một bạt tai.” Biến thái!” Gã quay đầu rời đi, lưu lại Lôi Chấn Ngạn không thể tin được vừa rồi đã xảy ra cái gì?
Biến thái?!
Giống sao?
Hắn đi đến nhìn gương, da thịt vô cùng mịn màng in lại hồng ngân năm ngón tay, bị đánh, bị quăng một cái tát……
Sắc mặt trầm xuống, Lôi Chấn Ngạn không thể nhận chuyện này là thật.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]