Suốt cả ngày, Phương Di Sinh bận rộn bưng trà đưa nước cho chúng thân gia của gia đình bên “chồng”, tam cô lục bà cộng thêm mẹ Lôi Chấn Tân đối với biểu hiện của hắn vừa lòng cực kỳ, liên tục khen ngợi hắn nhu thuận lại hiền tuệ.
Về phần Lôi Chấn Tân — ước gì tam cô lục bà mau trở về, đừng đến quấy rầy thế giới ngọt ngào của y cùng ‘ lão bà ’ ; không có đuổi người về là bởi vì tâm tình y đang rất tốt, bởi vì Phương Di Sinh rốt cuộc đã có một chút thích y.
Y không ngại tạm thời đem ‘ lão bà ’ cho đám nữ nhân kia mượn đi giám định và thưởng thức, y thì tại thư phòng cùng Lôi Chấn Ngạn tán gẫu chút công sự, việc vặt vãnh.
Đại bộ phận thời gian đều là Lôi Chấn Ngạn nói chuyện, Lôi Chấn Tân có chút không yên lòng, toàn bộ tâm tư đều đặt ở trên người Phương Di Sinh, nghĩ đến hắn đối y có chuyển biến, làm cho y cứ ngỡ như mình đang sống trong mơ.
Bảy giờ tối, Phương Di Sinh cùng Lôi Chấn Tân đứng ở cửa tiễn bước một đám thân gia, Lôi Chấn Ngạn lưu lại qua đêm, không đi.
” Ai……” Phương Di Sinh sâu kín thở dài một hơi, bà thông gia đối hắn thật tốt…… lại tặng quần áo cho hắn, bọn họ cũng không biết hắn sẽ rời đi nơi này, nên số quần áo này hắn không thể mang theo, hắn chỉ lấy đi bộ đồ mà Lôi Chấn Tân vừa mặc qua — làm kỷ niệm.
” Mệt mỏi sao?” Lôi Chấn Tân lo lắng hỏi. Cúi đầu thấy thần sắc Phương Di Sinh có vẻ tái nhợt hơn so với bình thường, là kết quả của ngày đêm làm lụng vất vả sao?
Phương Di Sinh gật gật đầu.
Có chút áy náy, tối hôm qua mất khống chế làm cho người ta ngủ không được mấy giờ, làm cho hắn mệt muốn chết rồi. Lôi Chấn Tân thúc giục: ” Ngươi lên giường nghỉ ngơi đi.”
” Không cần.” Không muốn ngủ, chỉ muốn cùng y một chỗ. Mắt đồng u buồn doanh mãn nội tâm xa cầu, thật sâu ngưng đọng nhìn nam nhân trước mắt.
Phương Di Sinh là làm sao vậy? Trong ánh mắt tựa hồ che giấu tình tự gì đó mà y đọc không ra, không biết sao làm cho y cảm thấy hoảng hốt……
Ngươi nhất định không biết ta đã muốn cam tâm tình nguyện đem chính mình bồi cho ngươi đi?
Nội tâm Phương Di Sinh đang hỏi vấn đề mà không chiếm được giải đáp; mở miệng lại hỏi:
” Có phải ghét bỏ ta chân tay vụng về, sự tình gì đều làm không tốt, còn phá hư điện đồ dùng trong nhà của ngươi hay không?”
Di, ” Tại sao lại nói như vậy?” Phương Di Sinh là mệt đến choáng váng sao?
” Mua một hai cái máy giặt có là gì, cho dù có phá hư nữa cũng chẳng sao.” Về phần hắn chân tay vụng về, ngay cả sự tình gì đều làm không tốt, ” Ngươi chỉ là ngốc một chút thôi.” Y yêu đến chết đi được hắn cái dạng ngốc nghếch như vậy!
Phương Di Sinh nếu không ngốc nghếch thì không hấp dẫn được sự chú ý của y, cho dù là hắn làm bậy cũng tốt, cho dù là bị Phương Di Sinh chọc cho tức chết, y cũng sẽ mỉm cười vui vẻ — bởi vì biết Phương Di Sinh cũng thích y.
Lôi Chấn Tân thì cười, còn Phương Di Sinh hảo muốn khóc……
Hắn ở trong lòng y chẳng lẽ không có nửa điểm ưu đãi sao?
Nam nhân chết tiệt, không chút nể mặt tên nô tài như hắn đã vì y hy sinh kính dâng mình, tốt xấu gì cũng làm cho y ngủ hảo một đoạn thời gian, hiện tại nói lời dễ nghe làm cho hắn vui vẻ mà ra đi sẽ chết a!
Hừ, tám phần là những lời dễ nghe y chỉ dành để nói với Lôi Chấn Ngạn thôi, khó trách cả buổi chiều hai người chỉ ở trong thư phòng, không gia nhập vào đội hình tam cô lục bà.
Tầm mắt Phương Di Sinh nhìn về phía Lôi Chấn Ngạn đang ngồi ở phòng khách xem TV…… ý xấu sớm hạ quyết tâm, tuyệt đối làm cho gã có một đêm khó quên…… muốn lên giường của Lôi Chấn Tân ư, đi vào trong WC ngồi chồm hổm trước đi!
Phương Di Sinh lấy lại tinh thần, làm như không có việc gì nói: ” Trong nhà còn có khách, ta đi pha nước trái cây.” Yên tâm, lần này tuyệt đối sẽ không chân tay vụng về! Hắn sẽ đem thuốc xổ nghiền nát thành bột, tuyệt không làm nó bị phát hiện ra.
Xoay người đi vào phòng bếp, Lôi Chấn Tân không đi theo. Lại đến nói chuyện phiếm cùng Lôi Chấn Ngạn ……
Phương Di Sinh mở tủ lạnh, lấy ra một túi chanh giấy, đây là Lôi Chấn Tân mua riêng cho Lôi Chấn Ngạn; nói cái gì Lôi Chấn Ngạn rất thích uống nước chanh, có thể dưỡng da đẹp sắc……
Y biết rõ hắn thường ăn táo, cũng không mua lấy lòng hắn một chút.
Ai — hắn này đứa ngốc, nam nhân căn bản là không thích hắn, còn xa cầu chuyện gì?
Trộm lau đi lệ nơi khoé mắt, hắn cũng không hy vọng tầm mắt mơ hồ thành một mảnh, đem thuốc đổ hết ra ngoài.
Phương Di Sinh đem nước trái cây đến phòng khách, lúc sau đã bị Lôi Chấn Tân đuổi vào phòng, chờ lúc y trở về phòng đã là mười giờ hơn.
Lôi Chấn Tân đứng ở mép giường phát hiện người trên giường vẫn còn mở mắt, y hỏi: ” Ngươi còn chưa ngủ?”
Trong lòng có việc, căn bản ngủ không được……
Phương Di Sinh xoay người sang chỗ khác cười trộm — hắn nghĩ đến Lôi Chấn Tân sẽ không trở về phòng, vốn tính toán đợi đến nửa đêm, lúc tất cả mọi người đều say giấc, hắn liền rời đi căn nhà này.
Kết quả, Lôi Chấn Tân vẫn là trở lại bên cạnh hắn, đưa lưng về phía y, Phương Di Sinh đỏ mặt nói: ” Không có ngươi, ta ngủ không được. Mau lên giường đi……”
Ah… — Lôi Chấn Tân không ngừng hút không khí…… y không phải đang nằm mộng đó chứ? Phương Di Sinh nói không có y liền ngủ không được…… Úc! Phải chạy nhanh lên giường làm ấm áp con tim cô tịch của hắn thôi.
Y thật sự là không nên lo ngồi nhiều chuyện!
Sao có thể nhẫn tâm bỏ Phương Di Sinh một mình đơn độc trong phòng không hiu quạnh. Đều là tại Lôi Chấn Ngạn không chịu trở về biệt thự của lão gia, chết sống ở trong này gây trở ngại thế giới hai người của y cùng vợ; vì đạo đãi khách, y không thể không đi bồi Lôi Chấn Ngạn tán gẫu vài câu, tên kia nói rất nhiều, tỏ ra bàng quang giống như cũng vô lực, còn tới tới lui lui chạy vài lần vào WC, luôn nói đến một nửa làm cho y không thể rời khỏi, thật sự là lãng phí thời gian của y!
Lôi Chấn Tân cởi quần áo bằng tốc độ nhanh nhất, lập tức, lập tức liền phóng lên giường ôm người vào trong lòng.
Phương Di Sinh làm cho y ăn ngon cực kỳ, hảo ngoài ý muốn, hảo vui vẻ…… Trời ạ! Ngày mà y muốn cho Phương Di Sinh không có y liền sống không nổi là đây!
Oanh! Phương Di Sinh mặt đỏ tai hồng mặc cho người kia ôm, phía sau nam nhân lại……
Lập tức sắc mặt trầm xuống, hắn có cái gì đáng để mừng chứ?
Chẳng qua là vì thuốc xổ bỏ trong nước trái cây thu được hiệu quả thôi, cho nên Lôi Chấn Ngạn không thể cùng Lôi Chấn Tân #﹪&*
Y trở về phòng tìm hắn là để làm vật thay thế…… Hừ, Phương Di Sinh khẽ cắn môi, xoay người lại đổi thành khuôn mặt tươi cười —
Đều đã bị tên mặt “người chết” này ngủ nhiều lần như vậy, xem như đây là lần cuối cùng. Hắn còn làm hoà thượng một ngày, sẽ còn gõ mõ một ngày; dù sao chính mình là bảo mẫu, nên tận trách nhiệm dỗ nam nhân ngủ.
Dưới ánh sáng của ngọn đèn mờ ảo, Phương Di Sinh gợi lên đôi môi cười đến mị hoặc lòng người, Lôi Chấn Tân phá lệ ở trên giường nhà mình nhìn nam nhân nhìn đến ngây ngốc……
” Chấn Tân…… ngươi có…… muốn ta?” Hắn thật không biết cách hấp dẫn nam nhân, ngay cả nói đều nói không tốt. Phương Di Sinh cố lấy dũng khí nhìn nam nhân, trời mới biết hắn hiện tại thầm nghĩ tìm một cái lỗ chui xuống.
Lôi Chấn Tân ngây ngốc gật đầu.
Lập tức hai mắt đăm đăm, tim đập trăm lần trên phút như sắp bắn ra khỏi yết hầu. Thật sự rất…… ngoài ý muốn! Hai ngày nay Phương Di Sinh đều chủ động cầu yêu, y nghĩ phải khống chế chính mình một chút, trong lòng lo lắng thân thể Phương Di sinh chịu không nổi, nhưng – y chịu không nổi Phương Di Sinh ngốc nghếch hấp dẫn; càng đừng nói là người trước mắt hai tay run rẩy, chủ động cởi quần lót y, thẹn thùng đến mặt đỏ như lửa động lòng người…… chậm rãi nằm lên thân thể thiêu đốt của y thành một đôi.
” A……” Lúc này phát ra rên rỉ chính là Lôi Chấn Tân.
Trời ạ — Phương Di Sinh thế nhưng dùng miệng ngậm lấy nó……
Tha thứ hắn đi, mông còn đau lắm, đành phải lui mà cầu tiếp theo. Hắn không có làm đau Lôi Chấn Tân đi?
Nghe y đang kêu rên…… Phương Di Sinh trộm liếc mắt nhìn Lôi Chấn Tân một cái; biểu tình trên mặt y ngoại trừ có chút thống khổ ra, còn lại hình như là hưởng thụ……
Hình như Lôi Chấn Tân thích hắn làm như vậy, phảng phất như được ủng hộ, Phương Di Sinh càng cố gắng lấy lòng đối phương, phát hiện dục vọng ở trong miệng trướng càng lớn hơn nữa…… hắn sắp chứa không được.
Lôi Chấn Tân khởi động nửa thân trên, vươn tay nâng cằm Phương Di Sinh lên, nhìn hai mắt ướt át của hắn, một sợi tơ trong suốt chảy dài xuống giữa nơi khoé miệng cùng dục vọng giao nhau…… phiến tình như vậy làm y lâm vào điên cuồng, a! tên ngốc này sẽ làm y điên mất!
” Ngồi lên trên!”
Tiếng nói khàn khàn trầm thấp phát ra mệnh lệnh, Phương Di Sinh ngoan ngoãn vâng theo.
Hắn có chút choáng váng…… Lôi Chấn Tân trở nên hảo nghiêm túc, ánh mắt lợi hại xem xét hắn, giống như muốn đem hắn ăn sạch……
Hai tay Lôi Chấn Tân ôm một cái, đem người ôm sát vào lòng, y cảm thấy không thích hợp……
Rốt cuộc là không đúng chỗ nào?
Y không biết, chỉ cảm thấy trái tim hoảng loạn…… Phương Di Sinh hai ngày qua biểu hiện rất kỳ quái, này không giống một người nhát gan như hắn.” Di Sinh…… không cần hấp dẫn ta……” Này hết thảy chỉ là mộng sao?
Rất không thật!
Cùng hắn ở chung một năm, cá tính Phương Di sinh tốt xấu gì cũng bị y nắm rõ bảy, tám phần. Y không phải đứa ngốc, Phương Di Sinh vì cái gì lại đột nhiên chuyển biến tích cực nhiệt tình đến như vậy, vì cái gì……
Nội tâm đang hỏi: ‘ Ngươi là thật yêu ta mới chuyển biến như vậy sao? Ta chỉ sợ ngươi căn bản không thương ta rồi lại miễn cưỡng chính mình tới lấy lòng ta……’
Y không cần hắn miễn cưỡng…… Y thà rằng Phương Di Sinh sợ y sợ đến muốn chết, sau đó hai người chậm rãi bồi dưỡng ra tình cảm cũng không muốn có sự chuyển biến kỳ quái như vậy……
Lôi Chấn Tân nhíu chặt mày, trong lòng bối rối ức chế không được…… đem người ôm càng sát, hận không thể đem hắn hoà vào trong xương tuỷ.
Phương Di Sinh bị y siết đến sắp thở không nổi, vì sao Lôi Chấn Tân chợt ngừng thân thiết?
Dục vọng của y rõ ràng còn chưa thư giải, Phương Di Sinh ở trong ngực y lúng ta lúng túng hỏi: ” Ngươi không thích ta vừa rồi thực hiện…… có phải hay không?”
” Thích, cũng không thích.” Thanh âm thật cứng nhắc nói ra đáp án mâu thuẫn.
Phương Di Sinh chấn động mạnh vì chịu đả kích! Hắn ngay cả lấy lòng nam nhân đều bị ghét bỏ……
Nước mắt lập tức ngưng tụ nơi hốc mắt, hắn rất muốn đẩy ra nam nhân, sau đó rời đi ngay. Nhưng hai tay chết tiệt cũng ôm chặt lấy lưng nam nhân, thật tham lam ỷ lại…… muốn chiếm lấy ôm ấp này, không muốn buông tay……
Phương Di Sinh kinh ngạc không biết sao da mặt lại dày để có thể hành động như vừa rồi, hắn lại suy nghĩ chuyện ngu xuẩn gì a?!
Lôi Chấn Ngạn ở ngay gần đây, nên hắn làm cái gì cũng không đúng, chẳng lẽ còn không rõ sao?
Hai tay mềm nhũn, vô lực đẩy ra bả vai nam nhân, ” Chúng ta ngủ, được không?”
Cắn răng nói một tiếng: ” Hảo.”
Lôi Chấn Tân làm cho hắn rời đi trên người, sau đó chính mình xuống giường vào tắm nước lạnh, không phát hiện Phương Di Sinh phía sau nắm chặt lấy quần áo, khuôn mặt thanh tú chôn ở đôi tay, lệ nóng doanh tròng…….
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]