” Anh hai, chúc mừng anh nha, rốt cuộc đã bắt được người vào trong tay rồi.” Một gương mặt tuấn suất hi ha cười xuất hiện ở văn phòng của Lôi Chấn Tân, người tới không phải ai khác, đúng là Lôi Chấn Hạo ‘ lẩn trốn ’ ra nước ngoài.
” Ngươi đem sự tình làm thoả đáng chưa?” Lôi Chấn Tân không thèm nâng đầu, vươn tay, ” Đưa hợp đồng đã ký đây.”
” Anh hai, dù sao cũng nên cảm ơn ta một chút chứ, hợp đồng vừa đến tay, ta liền lập tức trở về ngay, thật mệt a.” Lôi Chấn Hạo duỗi hai chân ra, không quy củ gác ở trên bàn trà.
” Ngươi trở về vừa lúc kết hôn. Hai ngày này mau dẫn cô dâu của ngươi đi chụp ảnh cưới đi.” Lôi Chấn Tân mở hợp đồng ra, sau khi xem qua một lúc, cho vào trong ngăn kéo.
” Hắc, anh hai, ta nghe mẹ nói, chứng mất ngủ của ngươi còn chưa có hảo?”
Lôi Chấn Tân không trả lời, Phương Di Sinh bưng một ly cà phê, từ ngoài cửa đi vào.” Lão bản có chứng mất ngủ sao?”
” Đúng vậy.” Lôi Chấn Hạo liếc mắt nhìn ly cà phê trên bàn, cho dù gã khát chết cũng không muốn uống. Toàn bộ cao thấp trong công ty đều biết Phương Di sinh pha cà phê là đắng siêu cấp, ai cũng không dám lĩnh giáo. Duy chỉ có Đại lão bản uống nổi, khó trách ông anh này luôn mất ngủ. Ai……
Lôi Chấn Tân mất ngủ, thân là em trai mà Lôi Chấn Hạo còn cười được?
Phương Di Sinh không khỏi cảm khái –
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-ke/2532505/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.