Chương trước
Chương sau
” Anh hai, chúc mừng anh nha, rốt cuộc đã bắt được người vào trong tay rồi.” Một gương mặt tuấn suất hi ha cười xuất hiện ở văn phòng của Lôi Chấn Tân, người tới không phải ai khác, đúng là Lôi Chấn Hạo ‘ lẩn trốn ’ ra nước ngoài.

” Ngươi đem sự tình làm thoả đáng chưa?” Lôi Chấn Tân không thèm nâng đầu, vươn tay, ” Đưa hợp đồng đã ký đây.”

” Anh hai, dù sao cũng nên cảm ơn ta một chút chứ, hợp đồng vừa đến tay, ta liền lập tức trở về ngay, thật mệt a.” Lôi Chấn Hạo duỗi hai chân ra, không quy củ gác ở trên bàn trà.

” Ngươi trở về vừa lúc kết hôn. Hai ngày này mau dẫn cô dâu của ngươi đi chụp ảnh cưới đi.” Lôi Chấn Tân mở hợp đồng ra, sau khi xem qua một lúc, cho vào trong ngăn kéo.

” Hắc, anh hai, ta nghe mẹ nói, chứng mất ngủ của ngươi còn chưa có hảo?”

Lôi Chấn Tân không trả lời, Phương Di Sinh bưng một ly cà phê, từ ngoài cửa đi vào.” Lão bản có chứng mất ngủ sao?”

” Đúng vậy.” Lôi Chấn Hạo liếc mắt nhìn ly cà phê trên bàn, cho dù gã khát chết cũng không muốn uống. Toàn bộ cao thấp trong công ty đều biết Phương Di sinh pha cà phê là đắng siêu cấp, ai cũng không dám lĩnh giáo. Duy chỉ có Đại lão bản uống nổi, khó trách ông anh này luôn mất ngủ. Ai……

Lôi Chấn Tân mất ngủ, thân là em trai mà Lôi Chấn Hạo còn cười được?

Phương Di Sinh không khỏi cảm khái – làm như chính mình hiểu được.

” Sau khi tan sở, ta cùng ngươi đi khám bác sĩ được không?” Hắn sợ Lôi Chấn Tân vào ban đêm mất ngủ, hắn cũng đừng mong ngủ được.

” Ta không đi.” Bác sĩ trị không được chứng mất ngủ của y, giải dược y cần chính là Phương Di Sinh, không uống thuốc ngủ cũng có thể chữa khỏi.

” Di Sinh, ngươi tỉnh tỉnh đi, đừng khuyên anh ta nữa. Anh ấy mất ngủ là có nguyên nhân.”

” Nguyên nhân gì?”

Lôi Chấn Hạo đối với ánh mắt giết người mà Lôi Chấn Tân phóng đến làm như không thấy. Gã quyết định nói rõ cùng Phương Di Sinh nguyên nhân khiến cho anh trai mình mất ngủ–” Anh hai mất ngủ là vì một người mà anh ấy phi thường thích, tình hình này đã kéo dài vài tháng.”

” Người phi thường thích…… người phi thường thích……” Phương Di Sinh thì thào nói nhỏ, Lôi Chấn Hạo đem Phương Di Sinh đang có chút dại ra kéo đến một bên tiếp tục nói tin tức mà hắn không biết.

” Ta lén nói với ngươi, Chấn Tân không phải vì Huệ Tâm mà mất ngủ đâu, người mà anh ấy yêu chính là một người khác.”

” A, ” rất ngoài ý muốn! Phương Di Sinh xoay người sang chỗ khác nhìn Lôi Chấn Tân liếc một cái, tầm mắt hai người giao nhau, ánh mắt lợi hại tựa hồ giấu cảm xúc gì đó bên trong, ánh mắt kia…… thích ai?!

Hít sâu một hơi, giờ đã biết rõ người Lôi Chấn Tân yêu không phải Huệ Tâm.

Hắn không cảm thấy như vậy rất không đáng giá? Hắn chuộc tội, hắn hy sinh…… hắn suy nghĩ chuyện ngu xuẩn a?

Chỉ cần Huệ Tâm có thể cùng người yêu bước lên thảm hồng, hắn trả giá cũng rất đáng giá.

Về phần, người Lôi Chấn Tân yêu là ai cũng không quan trọng, dù sao Huệ Tâm cũng không yêu Lôi Chấn Tân, cứ như vậy, trong phương diện tình cảm bọn họ ai cũng không nợ ai.

Như vậy, còn hắn thì sao?

Hắn là cái gì?

Từng nói qua với chính mình là không cần so đo; thật sự có thể bất chấp tất cả sao?

Trong lòng rầu rĩ giống như bị một tảng đá lớn đè ép, Phương Di Sinh không có đáp án.

Nếu Lôi Chấn Tân không muốn đi khám bác sĩ, hắn cũng không dám đi khuyên người ta; huống chi, Đại lão bản cũng sẽ không nghe lời hắn nói, nói cũng là vô ích thôi.” Ta đi làm chuyện của mình đây.”

Cúi thấp đầu, Phương Di Sinh trở lại bàn làm việc, tiếp tục đánh lịch công tác.

Cả buổi chiều, Phương Di Sinh làm việc mà không chút yên lòng, cũng không biết Lôi Chấn Hạo rời đi lúc nào, càng không biết ánh mắt lợi hại của Lôi Chấn Tân luôn không tự chủ đặt ở trên người hắn.

Hôn lễ rất nhanh đã đến —

Hôm nay, Phương Di Sinh mới biết được phần đông thân hữu trong gia tộc của Lôi Chấn Tân, nhân vật nổi tiếng đến từ bốn phương tám hướng cũng không ít.

Hôn lễ này đáng lý ra chú rễ phải là Lôi Chấn Tân. Nếu, em gái hắn không yêu Lôi Chấn Hạo, nàng gả cho Lôi Chấn Tân liệu có hạnh phúc không?

Từ ngày hắn được Lôi Chấn Hạo cho biết Lôi Chấn Tân yêu một người khác, hắn liền vẫn suy nghĩ về chuyện này.

Bất luận là lúc hắn làm việc cũng nghĩ đến; ăn cơm, tắm rửa, làm việc nhà cũng nghĩ; lúc cùng Lôi Chấn Tân lên giường, nằm ở trong ngực Lôi Chấn Tân lại càng nghĩ nhiều hơn — Những lời này cứ như bóng với hình tồn tại trong óc, muốn quên cũng không sao quên được.

Muốn biết người kia là ai?

Muốn biết người kia có yêu Lôi Chấn Tân hay không?

Muốn biết người kia có thể xuất hiện trong hôn lễ này hay không?

Phương Di Sinh giương mắt tìm kiếm mọi nơi, đặc biệt lưu ý hành tung của Lôi Chấn Tân; nhìn y đang nói chuyện với ai, bất luận là đối tác trên thương trường hay là những người thân, chỉ cần có người cùng Lôi Chấn Tân nói chuyện, mặc kệ là nam hay là nữ, câu nói xoay quanh ở trong óc kia liền thoát ra nhắc nhở hắn – người Lôi Chấn Tân yêu là người khác……

Hiện tại Lôi Chấn Tân đang bị một đám phụ nữ vây quanh, các nàng tựa hồ đang tranh nhau được cùng nói chuyện với Lôi Chấn Tân. Nam nhân kia thật mị lực a, cho dù là có gương mặt người chết, nhưng mấy phụ nữ kia chẳng lẽ không sợ hãi sao?

Lôi Chấn Tân không biết nói gì đó mà đuổi hết được đám phụ nữ kia, tiếp theo liền đi về phía hắn.” Ngươi đứng ở bên cạnh làm cái gì?”

” Ách, ” Trong khoảng thời gian ngắn Phương Di Sinh không biết nên trả lời như thế nào. Không thể nói chính mình vẫn quan sát y nãy giờ.

” Có phải hôm nay nhiều người quá hay không, mà đa số lại là những người ngươi không quen biết, cho nên ngươi mới đứng ở một chỗ?” Tên ngốc này không theo y sao, hơi không chú ý, người đã không thấy tăm hơi.

” Ngươi nói đúng, rất nhiều người ta không quen biết, cho nên……” Không giỏi nói dối, ánh mắt có điểm chột dạ nhìn sang một gốc cây tùng bách bên cạnh.

Đình viện trong biệt thự của cha Lôi Chấn Tân thật lớn, tối thiểu có đến năm trăm mét vuông. Không hổ là kẻ có tiền, hôn lễ phô trương xa hoa, em gái hắn bất luận gả cho ai đều là chim sẻ hoá phượng hoàng. Còn hắn thì sao?

Ai…… là nô tài chuyên môn làm ấm giường……

May mắn hai đêm nay Lôi Chấn Tân không có ngược đãi hắn, hắn có thể hảo hảo đi lại, chân không mềm nhũn.

” Đi theo ta.”

Lôi Chấn Tân nắm tay hắn kéo đi, không thèm quan tâm ánh mắt của người khác nhìn hai nam nhân tay trong tay kỳ quái thế nào.

Trời ạ…… Phương Di Sinh một đường cảm thấy xấu hổ muốn chết, muốn rút tay ra khỏi bàn tay rộng lớn kia, Lôi Chấn Tân lại nắm thật chặt.

Y dẫn hắn rất nhanh xuyên qua đám người trong đình viện, vượt qua những gương mặt tràn đầy kinh ngạc. Phương Di Sinh bắt buộc chính mình bảo trì trấn định, trên mặt nở một nụ cười thật ngu ngốc, nếu không làm như vậy, tin tưởng rất nhiều tân khách sẽ thấy biểu tình trên mặt hắn còn muốn kinh ngạc hơn bọn họ, cộng thêm e ngại.

” Nơi này là phòng ngủ trước kia của ta.” Lôi Chấn Tân sau khi kéo Phương Di Sinh vào phòng liền đem cửa đóng.

Phương Di Sinh đoán rằng cách bày trí trong gian phòng này chắc hẳn vẫn còn nguyên như trước khi chủ nhân của nó rời đi. Lấy cá tính của Lôi Chấn Tân, ai dám loạn thay đổi những thứ thuộc về y chứ?

Đi đến trước một cái bàn, phía trên có một ít ảnh chụp của Lôi Chấn Tân.” Ta có thể cầm lấy để xem không?”

” Xin cứ tự nhiên.”

Nhìn tất cả ảnh chụp, Phương Di Sinh kinh ngạc nói: ” Ngươi ngay cả chụp ảnh cũng không tươi cười chút nào.”

Lôi Chấn Tân đến phía sau hắn, vươn hai tay nhẹ nhàng một ôm, đem Phương Di Sinh kéo vào trong ngực; khuôn mặt anh tuấn gác lên trên vai Phương Di Sinh, tham luyến hấp thụ mùi hương trên tóc. Lôi Chấn Tân nhắm mắt lại, đôi môi với độ dày vừa phải phát ra tiếng than thở thoả mãn: ” Chỉ có ngươi mới có thế làm cho ta vui vẻ……”

Cảm giác mấy ngày nay cứ như là mộng; Phương Di Sinh mỗi ngày làm bữa sáng cho y, giúp y giặt quần áo, làm việc nhà, cùng y đi làm rồi tan ca, bồi y ngủ…… Tuy rằng là y dùng sức mạnh cùng mọi thủ đoạn để có được thân thể hắn, thế nhưng hắn không hề giãy giụa, rất mực thuận theo……

Có phải là y còn hi vọng?

Phương Di Sinh có phải có một chút thích y hay không?

Chỉ cần một chút thôi là tốt rồi, y yêu cầu thật sự không nhiều lắm……

” Ta phát hiện ngươi gần đây vẫn nhìn ta, phần lớn thời gian ngươi cứ hay ngẩn người.”

Hắn phạm lỗi ngày càng nghiêm trọng, đánh sai báo cáo, lấy sai tư liệu, nhớ lầm thời gian họp, cà phê pha càng đậm đặc càng đắng, nướng bánh mỳ vào bữa sáng đều cháy đen, chiên trứng thì quá chín, ngay cả giặt vài bộ quần áo cũng cho vào nửa bịt bột giặt, làm cho cả cái máy giặt là một đống bọt bùi nhùi.

Bất quá, không sao. Y không màng việc Phương Di Sinh làm sai công sự; không màng việc Phương Di Sinh phá hư đồ dùng điện trong nhà; không màng việc Phương Di Sinh nấu những món quả thật không phải cho người ăn, có thể ngay cả chó cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái. Thật sự không sao cả……

Y nhất nhất sẽ giúp hắn thu thập, như vậy Phương Di Sinh mới có thể phát hiện y thật là tốt, phát hiện tâm ý của y……

Ta rất thích ngươi…… những lời này không dám nói ra, sợ đem tên nhát gan như hắn doạ cho sợ hãi.

Y sợ Phương Di Sinh không tiếp nhận tình cảm của y, bài xích y đụng chạm, không muốn cùng y một chỗ……

Hai tay siết lấy, không khống chế được đem người ôm càng chặt, vị trí trong ngực bỏ không đã lâu — nay nguyện thuộc về hắn, còn nguyện cho hắn nắm giữ.

Mặt Phương Di Sinh đỏ lên, bắt đầu thấy khó thở, ” Ngươi ngươi ngươi…… sắp đem ta bứt thành hai đoạn ……” Đúng là hắn vẫn thường nhìn lén y, nhưng bị phát hiện cũng không cần phải siết chặt hắn như vậy, sẽ chết người đó……

Lôi Chấn Tân nới lỏng lực đạo, nhưng vẫn không muốn buông tay. Khẽ khàng hôn lên cổ trắng nõn của Phương Di Sinh, để lại ký hiệu của mình……

Doạ! Hai tay không an phận của Lôi Chấn Tân đang cởi bỏ thắt lưng trên người hắn, y muốn ở trong này……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.