_Cậu Hai mệt mỏi rồi, mau dẫn cậu về phòng nghỉ ngơi. 
Dì Ba đột nhiên ra lệnh cho Trình Hảo. 
Trình Hảo nghe vậy lập tức đi tới “Cậu Hai…” 
Vừa muốn nâng tay đỡ Ngụy Hà,Ngụy Hà bỗng tiến về phía trước, tránh được. 
Cậu nghiêng đầu nhìn dì Ba “Dì Ba, tại sao vậy?” 
Ngụy Viện Viện không biết hai người đang nói gì,hoang mang nhìn Ngụy Hà cùng dì Ba,qua thật lâu mới rụt rè hỏi “Anh Hai làm sao thế?” 
Dì Ba phảng phất như không nghe thấy,xoay người phân phó vài hạ nhân khác “Lão gia còn chưa thấy, mau đi tìm đi.” 
Nói xong liền kéo tay Ngụy Viện Viện bỏ đi. 
Ngụy Hà bất động tại chỗ,Trình Hảo không dám quấy rầy,chỉ lẳng lặng đứng một bên. 
Ngụy Hà không hiểu,dì Ba hà cớ gì phải tốt với cậu như vậy? Câu kia rõ ràng dì Ba nghe được. 
_”Đến đây…đến đây…” Dì Hai dừng trước cửa phòng Ngụy Thư 
Ngụy Lập Diễm muốn đuổi theo, nhưng Ngụy Lượng lại khóc rất thảm thiết. 
_”Mẹ! Theo con về đi!” Ngụy Lập Diễm nói 
Dì Hai quay đầu lại, hoảng sợ nhìn hắn, đặt ngón tay lên môi “Suỵt…không cho nói,nó mà nghe thấy sẽ tìm được chúng ta…” 
_”Anh anh! Anh anh! Lượng Lượng, đi đi…” Ngụy Lượng nắm tay áo Ngụy Lập Diễm,mắt khóc sưng đỏ. 
Ngụy Lập Diễm nhìn dì Hai điên điên khùng khùng sau đó lại nhìn Ngụy Lượng,cho dù có đau lòng thế nào cũng phải nhỏ giọng dỗ dành “Chờ một chút, anh mang cả em và mẹ ra ngoài,ngoan.” 
Ngụy Lượng vẫn không thuận theo, liên tục khóc nháo. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-huynh/2213324/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.