_Lão gia, lão gia.
Dì Ba chạy vào, cầm tay Ngụy Thường Đức
Ngụy Thường Đức ngồi trên xe lăn, môi trắng bệch, sắc mặt tái xanh,hai mắt bịt kín băng gạc, vẫn không nhúc nhích.
Thời điểm Ngụy Hà tới, liền thấy Ngụy Thường Đức như vậy.
_”Lão gia.” Dì Ba lại thử gọi một tiếng
Ai biết Ngụy Thường Đức đột nhiên đưa tay lên, cứng ngắt quơ quơ “Không được nói…”
Lão lắc lắc đầu, sau đó giống như đang cẩn thận nghe ngóng cái gì đó “Cô ấy đang hát…”
Ngụy Thường Đức vừa nói, tất cả mọi người đầy ngây ngẩn
_”Cô ấy đang hát…Các người không được nói, suỵt…” Ngụy Thường Đức nhếch miệng
Dì Ba mở to hai mắt nhìn Ngụy Lập Diễm “Lão gia làm sao vậy?”
Ngụy Lập Diễm nhíu mày, khẽ lắc đầu. Khi hắn tới bệnh viện, Ngụy Thường Đức còn chưa tỉnh, hắn vốn có việc muốn hỏi Ngụy Thường Đức, là chuyện về Ngụy Thư và mẹ Ngụy Thư. Nhưng nhìn Ngụy Thường Đức còn đang mê man liền từ bỏ,ngay lúc hắn chuẩn bị rời đi thì Ngụy Thường Đức lại mở miệng nói chuyện,lão đang gọi tên một người, Tú Đồng.
Thời điểm Ngụy Lập Diễm thử hỏi Ngụy Thường Đức, Ngụy Thường Đức phảng phất như không nghe thấy, cứ nằng nặc đòi về. Tình huống của Ngụy Thường Đức rất xấu không thể xuất viện,nhưng giờ phút này vẻ mặt Ngụy Thường Đức giống như bị trúng tà, nghiến răng nghiến lợi cứng rắn đòi về, hai tay không ngừng loạng choạng,quăng ngã rất nhiều đồ vật. Cho nên Ngụy Lập Diễm đành phải đưa lão về. Trên đường đi, Ngụy Thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-huynh/2213319/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.