Chương III: Một đêm khó quên.
Khi nhìn thấy là mọt con người chứ không phải động vật biến dị nguy hiểm thì Nguyên Khôi nhẹ đặt cậu xuống nền tuyết. Lúc này thành viên kiêm nhân viên y tế của đoàn là Viviana đến và bắt tay vào công việc của mình.
Cô dùng tay kiểm tra thì thấy Thiên Ân đã không còn thở nữa, cô gấp rút là các loại cấp cứu. Nhưng y vẫn không có dấu hiệu của sự sống. Viviana nhìn đến đội trưởng cùng đoàn viên khác mà lắc đầu.
Một nam nhân có mái tóc đỏ rực như lửa tiếc thương nói: "Thật đáng thương, nhìn qua đứa trẻ này chỉ mới mười mấy tuổi đi. Nó nếu sống ở Liên Bang chỉ dựa vào gương mặt đó có khi lại trở thành cực phẩm không biết chừng."
Mọi người đồng loạt liếc mắt cảnh cáo nhìn nam nhân tóc đỏ, đội phó Đăng Khoa nhẹ giọng nhắc nhở hắn: "Ho! Đừng nói bừa."
"Boss?" Đội phó Đăng Khoa nhìn đến Nguyên Khôi.
Trầm mặc một lúc hắn mới lên tiếng: "Cũng không còn cách nào nữa. Lấy cái chăn kia quấn lại rồi đi thôi, nhiệm vụ không thể tiếp tục trì hoãn." Nghe thì có vẻ rất lạnh lùng nhưng trong giọng của hắn lại khó thấy có được một tia man mát buồn.
Đều là những người từng trải qua sinh tử biệt ly nên mọi người chỉ có chút cảm thán rồi lại gạt qua một bên.
Làm xong mọi việc cần thiết rồi họ lại tiếp tục lên đường. Nhưng không ai nhìn thấy được lúc họ rời đi thì cái "thi thể" của Thiên Ân lại có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-hut-mau-sieu-cap-luoi-bieng/2572442/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.