Chương trước
Chương sau
Ở cùng nhau lâu như vậy mà Mặc Thanh không hề hay biết thật ra Dư Phong cũng rất là ôn nhu với nữ nhân.

Hôm nay đi mua đồ, trên đường về gặp một cô nương bị ngã, hai người lập tức chạy lại hỏi han. Đường chỗ này hơi vắng, cô nương một thân một mình, chân bị trẹo đến thâm tím lên nhìn trông rất đáng thương, quan trọng là nàng ta trông cũng rất ưa nhìn.

Ngay cả Mặc Thanh thích nam nhân mà cũng thấy rung động, huống chi là người khác. Cô nương vì đau mà hai mắt ngập nước, một cái nhíu mày của nàng thôi cũng khiến người khác muốn lập tức ôm vào lòng an ủi. Dư Phong thử đỡ nàng dậy, cô nương không đứng vững lập tức ôm chầm lấy cổ hắn.

Cái này là do đau quá y có thể thông cảm, dù sao gặp người bị nạn không thể hẹp hòi như vậy, nhưng sau đó vì cô nương không đi được Dư Phong lại cõng người về, Mặc Thanh cũng đã nhịn coi như không nhìn thấy.

Hỏi chuyện mới biết nàng tên là Liễu Thu, là tiểu thư nhà phú hộ thôn bên cạnh, vì lén chạy ra ngoài chơi nên không cẩn thận lạc đường, cuối cùng lại bị ngã, cố mãi mới đi được đến đây thì kiệt sức, sau đó thì gặp được hai người cứu giúp.

Liễu Thu là một cô nương rất lanh lợi, suốt cả đoạn đường nàng ta liên miệng hỏi chuyện Dư Phong, dù sao Dư Phong cũng có bề ngoài rất ưa nhìn, được thiếu nữ yêu thích cũng không có gì là lạ. Dư Phong chỉ mỉm cười có lệ, thỉnh thoảng mới đáp lại hai ba câu ngắn gọn.

Mặc Thanh không nhìn rõ, đi đường cũng không quá khó khăn nhưng Dư Phong cứ cách một lúc lại quay qua nhìn y, có hành động này của hắn mới phần nào làm y thấy thoải mái hơn một chút.

Đi đến nhà của Liễu Thu trời cũng đã chập tối, cô nương đó biết ơn liên tục giữ hai người lại nhưng Dư Phong nhất quyết từ chối. Liễu cô nương luyến tiếc nhìn hắn rời đi, nếu không phải có cha mẹ đứng bên cạnh lo lắng hỏi han, chỉ sợ nàng ta đã bấp chấp tất cả đuổi theo Dư Phong rồi. Biểu hiện này có mù cũng nhìn ra, nàng ta với Dư Phong mới gặp lần đầu đã nhất kiến chung tình.

Mặc Thanh càng nghĩ càng khó chịu nói: “Sao lúc nãy huynh nói cho cô nương kia biết chúng ta ở đâu?”

“Ta chỉ nói chúng ta ở một sơn cốc chứ đầu nói cụ thể nơi nào, làm sao cô nương đó biết được.” Dư Phong nhìn thấy sắc mặt y không vui quay người lại nhéo nhéo má y trêu.

“Thanh Thanh của ta sao vậy? Không lẽ ghen rồi?”

“Ai thèm ghen chứ!” Mặc Thanh bĩu môi không thèm quan tâm đến hắn.

Dư Phong bật cười hỏi: “Đi xa như vậy trời còn tối nữa, chắc ngươi mệt rồi lên đây ta cõng.”

“Không cần.” Mặc Thanh từ chối, “Trên đó toàn mũi son phấn của nữ nhân ta không ngửi được.”

Dư Phong: “…” Như này còn nói không ghen?

Chuyện lần đó đáng nhẽ nên cứ như thế quên đi, nhưng Dư Phong không ngờ đến chính là Liễu cô nương không biết từ đâu biết được chỗ ở của hai người, cùng với Liễu lão gia tìm đến tận nơi, mà đến làm gì thì chắc ai cũng đoán được, vậy mà muốn tiểu thư nhà họ gả cho hắn!

Dư Phong dở khóc dở cười, mấy hôm trước hắn còn nói Mặc Thanh nghĩ nhiều, làm sao cô nương đó có thể thích hắn được, giờ thì hay rồi, người ta tìm đến tận cửa.

Dư Phong dùng mọi lời từ chối nhưng Liễu lão gia rất kiên quyết, nào là dùng tiền bạc ra dụ dỗ, còn muốn hắn đến nhà họ ở rể, chỉ cần lấy con gái ông ta tiền bạc tiêu không hết, từ nay về sau phú quý cả đời.

Nói thế nào Dư Phong cũng không bằng lòng, lúc này Liễu lão gia mới chú ý đến Mặc Thanh. Nghĩ chắc hẳn lo cho người này nên Dư Phong mới không đồng ý, nhà ông nhiều tiền như vậy nuôi thêm một người có đáng là gì, chỉ cần ái nữ thích nuôi thêm trăm kẻ còn được.

Liễu lão gia bèn đề nghị. “Nếu Dư công tử lo lắng cho đệ đệ thì có thể mang theo cùng, đảm bảo Liễu gia ta tuyệt đối không bạc đãi hai người.”



Mặc Thanh đã nhịn từ đầu đến giờ, hai người này không những muốn cướp người của y, lại còn coi y thành kẻ ăn bám theo đuôi hắn! Mặc Thanh bực bội đập mạnh lên bàn một tiếng làm những người còn lại giật thót.

Dư Phong nghe những lời này cũng không thấy vui, hắn nhíu mày lại nói: “Đó không phải đệ đệ, y là người đã cùng ta bái đường thành thân.”

Thấy Liễu lão gia còn không tin Dư Phong tiến lại gần Mặc Thanh, trước mặt những người khác cúi xuống hôn y ngấu nghiến, như muốn cho cả thiên hạ biết người hắn yêu chính là y, dù người khác có tốt thế nào đi nữa cũng không liên quan đến hắn.

Liễu lão gia cùng Liễu cô nương mặt cắt không còn giọt máu loạng choạng rời khỏi.

Mà lúc này, sau nụ hôn dài kia hắn mới buông Mặc Thanh ra ôm y vào lòng dỗ dành: “Thanh Thanh đừng tức giận.”

Dư Phong phản ứng như vậy sao y giận cho được, chỉ là người trong lòng bị kẻ khác để ý, y vẫn có chút không vui bĩu môi nói: “Dư công tử thật là có số hưởng, mấy ai được cô nương nhà người ta đến tận nhà đòi thành thân.”

“Giờ cũng cảm thấy không vui rồi? Không biết là trước kia ai đẩy ta đi cho người khác.”

Nhớ lần đó khi họ còn bận rộn đi bắt ma, Mặc Thanh chỉ vì năm mươi lượng mà đẩy hắn cho kỹ nữ ẻo lả kia, giờ chỉ cần nghĩ lại thôi cũng thấy tức giận. Chuyện đã quá lâu Mặc Thanh sớm đã quên mất, nghe hắn nhắc lại y mới chợt nhớ ra nhíu mày hỏi.

“Vậy lúc đó huynh làm thế nào?” Mặc Thanh trầm giọng xuống, “Hôm đó huynh về rất muộn... không lẽ ngủ với nàng ta rồi?”

“Không có, ta bỏ ra năm trăm lượng thế là nàng ta lập tức cho ta đi, về muộn là do giận không muốn gặp ngươi...”

Dư Phong vừa nói ra đã lập tức hối hận, hắn thấy tim mình đập thịch một tiếng, quả nhiên quay qua thấy Mặc Thanh đang nhìn hắn bằng ánh mắt đây sát khí, y chỉ cần cười nhẹ thôi cũng đủ làm Dư Phong thấy sống lưng mình lạnh toát bất giác lùi về sau.

“Năm trăm lượng?!” Mặc Thanh gằn giọng nhắc lại. “Nàng ta đưa cho ta có năm mươi lượng mà huynh đưa năm trăm lượng?!”

Dư Phong bị phát hiện bí mật giấu kín bao lâu nay lắp bắp: “Ta...”

“Lúc đó ta lỡ đánh huynh một cái huynh nằng nặc chạy theo ta đòi bồi thường, huynh nói huynh không có tiền nên phải ở chung một phòng với ta, chiếm bao nhiêu tiện nghi của ta, vậy mà giờ huynh lại nói huynh đưa cho nàng ta năm trăm lượng?”

Mặc Thanh cười khẩy. “Dư công tử à, ta không hề biết huynh có nhiều tiền như thế đó.”

Dư Phong sờ sờ mũi giải thích. “Ta cũng đi diệt ma bao nhiêu năm, không kiếm được nhiều cũng kiếm được ít chứ, nếu không hiện tại lấy gì nuôi Thanh Thanh đúng không?”

Mặc Thanh hơi híp mắt lại nhìn hắn uất ức nói: “Ngày đó huynh lấy lý do này mà ngay ngày đầu tiên đã ngủ với ta, vậy mà lần trước nói kiểu gì huynh cũng nhất quyết chia phòng, chia liền một năm!”

Dư Phong biết y nhắc lại chuyện ngày đó sau khi hai người rời đi, Dư Phong vì muốn cho y suy nghĩ thật kỹ nên mới không muốn ở chung, khi đó y cũng đồng ý rồi sao lại tự dưng nhắc lại?

Dư Phong không hiểu ra sao ấp úng: “Ta...”

“Người nói từ nay về sau muốn ở cạnh ta cũng là huynh, người nói hai ta không nên lập tức quá thân mật cũng là huynh, lúc đó ta còn nghĩ có phải huynh thấy hối hận rồi hay không!”



Dư Phong lập tức giải thích: “Không phải, ta quả thật từng nói dù ngươi không cần cũng muốn bên cạnh chăm sóc tốt cho ngươi, mãi không rời xa ngươi, khi đó ta không còn một chút hy vọng hai ta trở về như trước, sẽ không phải lo bỗng một ngày nào đó ngươi lại không cần ta.

Nhưng khi ngươi nói muốn bắt đầu lại từ đầu ta lại sợ, sợ một ngày nào đó ngươi lại bỏ đi, lại vì lý do nào đấy mà rời xa nên ta mới muốn ngươi suy nghĩ cho thật kỹ...”

Mặc Thanh đẩy Dư Phong ra xa nói: “Vậy là thực sự như ta nghĩ đúng không? Ngay từ lần đầu tiên gặp huynh đã giở trò hòng đưa ta vào tròng rồi!”

“Ta...” Dư Phong lắp bắp không biết giải thích ra sao, dù sao lúc đó hắn thực sự đã làm như vậy.

“Được lắm Dư Phong, cảm giác một năm không chung phòng không dễ chịu một chút nào đâu, hay là huynh cũng thử một chút đi ha?”

Dư Phong nghe mà như sét đánh ngang tai, hắn vội ôm lấy Mặc Thanh nói: “Đừng mà Thanh Thanh... ta ngủ một mình sợ lạnh lắm.”

Nhưng mặc kệ hắn cầu xin như thế nào Mặc Thanh vẫn như không nghe thấy, y thực sự tức giận, hắn hết câu dẫn cô nương nhà người khác lại còn dám lừa y, ngày đó y một đồng cũng không có chỉ cần có mười lượng đã vui quên hết trời đất, vậy mà hắn dám đem cho người ta năm trăm lượng!

Không tức sao cho được!

Dù là vậy nhưng khi đuổi hắn đi rồi Mặc Thanh lại không ngủ được, một phần vì quen với hơi thở của hắn, một phần là chỉ cần không có hắn bên cạnh y lại thấy sợ cảm giác hai người không còn bên nhau. Hơn nữa đúng như hắn nói, trời lạnh như thế, phòng kia lâu rồi không ai ở vừa bụi bặm vừa lạnh lẽo.

Mặc Thanh càng nghĩ càng khó chịu mở cửa ra khỏi phòng, nhưng vừa đi được vài bước đã gặp một người ngồi lù lù trước cửa. Mặc Thanh vội vàng kéo hắn dậy lo lắng hỏi:

“Huynh làm cái gì vậy? Sao lại ngồi trước cửa phòng, trời lạnh thế này không sợ bị ốm sao?”

Dư Phong nhìn thấy y đi ra, vội dụi vào người y ũ rũ nói: “Thanh Thanh không muốn gần ta, ta buồn không ngủ được…”

“Được rồi, được rồi. Mau vào phòng đi, ta không giận huynh nữa.”

Dư Phong hai mắt sáng lên hỏi lại: “Không bắt ta ngủ riêng nữa?’

“Không bắt nữa, từ giờ trở đi không bao giờ làm như vậy nữa.”

“Ta biết Thanh Thanh không nỡ làm vậy với ta mà!”

Dư Phong bật cười vòng tay qua ôm lấy người vào phòng, hắn vội vàng dùng chân đóng cửa lại, vừa bước đến giường đã kéo y phục của y xuống hôn loạn lên khắp nơi.

Mặc Thanh bị hắn dày vò khiến cả người dần nóng lên, bây giờ không những không được ngủ mà còn phải quay qua hầu hạ hắn, từ trong ra ngoài đều mềm nhũn đến nhấc tay lên cũng không còn sức lực.

Hiện giờ Mặc Thanh mới thấy có gì đó không đúng. Sao hắn biết nửa đêm y sẽ ra ngoài mà ở đó đợi? Nhỡ y không ra thì sao?

Hình như y lại bị lừa rồi….
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.