Thi thể Doãn Tình biến mất càng khiến Mặc Thanh như muốn phát điên, nhưng quậy phá một hồi xong y như biến thành một người hoàn toàn khác, cả ngày chỉ cắm cúi vào học bùa chú, có những khi cả ngày không đụng một hạt cơm, Dư Phong phải thúc giục nhiều lần mới cố gắng bồi y ăn được một chút, sau đó y lại tiếp tục vùi đầu vào học. Cùng một lúc không thể học nhiều loại pháp chú khác nhau, thời gian rảnh Mặc Thanh cũng không nghỉ ngơi mà chạy đi luyện kiếm, một lần luyện có khi liền đến rạng sáng.
Dư Phong biết hắn có nói cũng không khuyên được nên không thể làm gì khác, ngoài mấy chuyện lặt vặt như nhắc Mặc Thanh nghỉ ngơi tránh mệt mỏi đến kiệt sức, giúp y nấu đồ ăn, có khi lại giải đáp cho y một vài chỗ không hiểu. Dần như vậy không chỉ Mặc Thanh mà ngay cả Dư Phong cũng cảm thấy mệt mỏi.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, trời đã hửng sáng mà Mặc Thanh vẫn chưa nghỉ ngơi, bàn tay y run run vẽ từng nét lên bùa nhưng vẽ kiểu gì cũng hỏng. Hết một tờ rồi lại đến một tờ khác, đến tận khi dưới chân ngập tràn giấy vụn Mặc Thanh tức giận ném chúng ra xa, mệt mỏi gục xuống bàn.
Dư Phong tiến lại gần vỗ nhẹ lên vai Mặc Thanh, y vùi sâu đầu vào trong cánh tay, cảm thấy bất lực tự trách. “Tại sao ta lại vô dụng như vậy, đến một lá bùa bình thường cũng vẽ không xong?”
Như thường ngày, chắc chắn Dư Phong sẽ nói những lời an ủi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-hon-xin-hay-buong-tha/2468681/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.