Lần này Mặc Thanh quả thật tức giận, một phần vì hắn ngó lơ sư huynh của y, một phần là do cơn đau nhức từ dưới thân truyền đến làm y khó chịu. Dư Phong nhìn mà đau lòng, nhân lúc hai người kia không để ý vòng tay qua xoa nhẹ lên eo Mặc Thanh hỏi:
“Có còn đau không?”
“Ngươi cút đi cho ta!” Mặc Thanh ném cho hắn ánh mắt khó chịu. Y thành ra như vậy là do ai!
Dư Phong không để ý vẫn ôm chặt người lại, tay vòng qua sau lưng y xoa bóp. Không thể phủ nhận là cơn đau thật sự giảm bớt đi phần nào, sợ phản kháng gây ồn ào làm người khác chú ý nên Mặc Thanh cũng thôi giãy dụa. Thấy sắc mặt y cuối cùng cũng đỡ hơn, Dư Phong hạ giọng xuống năn nỉ.
“Thanh Thanh đừng giận ta nữa… ta sai rồi mà.”
Hôm nay đã nghe câu này hơn cả trăm lần, Mặc Thanh ngán đến mức không thèm trả lời, y quay qua Doãn Tình hỏi:
“Phải rồi sư huynh, lúc thất lạc nhau huynh có gặp phải thứ gì không?”
Doãn Tình trả lời: “Ta gặp Du Nhiên.”
“…Ngoài Du Nhiên ra ấy.”
“Không có.” Doãn Tình lắc đầu, “Đệ gặp phải thứ gì sao?”
Mặc Thanh kể lại những chuyện mình đã nhìn thấy qua một lần. Doãn Tình càng nghe càng nhíu chặt mày lại hỏi: “Đệ thật sự đã nhìn thấy Dương Vân và Dương Thiên?”
“Hai người đó là có thật?” Trước đó y còn không tin vào độ chân thật của chuyện này, nhưng nhìn sắc mặt lo lắng của Doãn Tình, xem ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-hon-xin-hay-buong-tha/2468652/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.