Doãn Tình thở dài tiến lại gần ôm lấy Lâm Du Nhiên vào lòng, xoa nhẹ đầu hắn nói: “Nói gì vậy chứ, đó cũng không phải là điều ngươi muốn mà, sao có thể trách ngươi.”
Y phục của Doãn Tình có một mùi hương rất dễ chịu, một khi đã chạm vào khiến người ta luyến tiếc không nỡ rời xa. Lâm Du Nhiên đưa tay ra muốn ôm lấy, muốn vùi mặt sâu vào trong lồng ngực đó nhưng lại ngập ngừng. Giờ hắn mới thẫm đẫm câu nói người ở trước mắt mà như cách xa vạn dặm, chỉ có thể nhìn mà không thể với tới.
Doãn Tình là đệ tử danh môn chính phái, là ánh trăng sáng trên cao, còn hắn chỉ là một ngọn cỏ được ánh trăng soi sáng mà muốn vươn lên.
Nhưng cỏ thì làm sao với được đến trăng.
Càng nghĩ Lâm Du Nhiên càng cảm thấy chua xót khóc nấc lên: “Huynh đừng tốt với ta như vậy, ta là người xấu…”
“Du Nhiên rất tốt, Du Nhiên không xấu đừng nghĩ như vậy.” Doãn Tình vẫn cẩn thận vỗ nhẹ lên vai hắn an ủi.
“Ai mà chẳng có lúc lầm đường, quan trọng là trước mắt ngươi không như vậy nữa. Đánh người chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại, muốn trở thành người tốt quay đầu có bao giờ là muộn?”
“Huynh nói thật sao? Thật sự là không muộn?”
Doãn Tình buông Lâm Du Nhiên ra gật đầu mỉm cười, “Ừ, không muộn. Không bao giờ là muộn cả.”
“Vậy…” Lâm Du Nhiên ngập ngừng hơi cúi đầu xuống nói: “Nếu ta trở thành người tốt rồi, huynh đối xử với ta tốt hơn một chút được không… ít ra là tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-hon-xin-hay-buong-tha/1723328/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.