Nửa đêm, Dư Phong trằn trọc không thể chợp mắt. Hắn quay người lén quan sát thiếu niên đang yên giấc nằm bên cạnh. Đều là nam nhân ngủ chung với nhau cũng không phải chuyện gì lớn, có lúc hắn còn lăn lộn bốn năm người một chỗ cơ mà. 
Hơn nữa, hắn và Mặc Thanh chung giường không phải ngày một ngày hai, đã quá quen thuộc với hơi thở của nhau. Nhưng không hiểu sao, hôm nay Dư Phong bỗng xuất hiện cảm giác kỳ lạ. 
Hắn cảm thấy, cho dù cùng là nam nhân cũng không nên tùy tiện chung giường. 
Mỗi lần đi ngủ Mặc Thanh đều để lại một ngọn đèn. Nhờ ánh sáng vàng hiu hắt, Dư Phong vẫn có thể nhìn rõ từng đường nét trên khuôn mặt y. Hiện tại Mặc Thanh ngủ say như vậy trông ngoan ngoãn hơn hẳn. Mái tóc dài xoã tung trên giường, y khép mi lại lộ ra khuôn mặt hoa đào nhỏ nhắn, vẻ khinh vân tế nguyệt không gì sánh bằng. 
Dư Phong càng nhìn càng không thể rời mắt. 
Tiếc là khuôn mặt này lại hoàn toàn trái ngược với tính cách. Nhớ đến ngày đầu tiên gặp mặt, Mặc Thanh đã bất chấp lao vào đánh hắn túi bụi, nếu y có thể dịu dàng hơn một chút thì tốt rồi. Nhưng nếu y thật sự ngoan ngoãn như đám người kia, hắn sẽ để ý đến y sao? Bề ngoài thì ra vẻ thanh cao bên trong lòng dạ lang sói ác, vẫn như Mặc Thanh là tốt nhất. 
Nghĩ đến đây Dư Phong bất giác cười ngây ngốc. 
“Huynh thích Mặc Thanh.” 
Câu nói của Lâm Du Nhiên văng vẳng bên tai làm nụ cười trở nên cứng ngắc. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-hon-xin-hay-buong-tha/1723300/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.