Tranh chấp một hồi, vẫn là Dư Phong đấu không nổi với hai kẻ nhát gan kia. Thành ra mới có chuyện ba người to lớn, chen chúc nhau vào từng ngôi nhà một tìm kiếm. Bận rộn hết cả buổi sáng, cuối cùng cũng lôi ra được thêm năm sáu thi thể, làm xong Mặc Thanh và Lâm Du Nhiên cũng mệt bở hơi tai.
Mặc Thanh đã không dám động vào xác chết, tên khốn kiếp kia lại còn bắt y vác mấy thứ này ra ngoài! Cũng may mấy thi thể này đã khô cứng từ lâu, không còn nặng lắm với nhìn cũng không đến nỗi quá đáng sợ.
Chỉ là Mặc Thanh thì vất vả lôi lôi kéo kéo, còn Dư Phong lại ngồi ung dung một chỗ. Đã thế lâu lâu còn sai làm cái nọ, bắt làm cái kia, khiến Mặc Thanh bất mãn mãi không thôi.
Mặc Thanh lau giọt mồ hôi trên mặt, một tay chống hông nhìn Dư Phong khó chịu mắng.
“Này tên khốn kiếp kia, ngươi rảnh rỗi như vậy chi bằng ra giúp chúng ta một tay đi!”
Dư Phong thoải mái ngồi dựa lưng vào gốc cây, không nhìn Mặc Thanh đến một cái. “Hai kẻ các ngươi đã vô dụng thì thôi đi, giờ có mỗi vài thi thể cũng không vác được à? Nhanh tay nhanh chân lên, bằng không đến tối cũng đừng hòng rời khỏi đây.”
Hắn không để ý đến Mặc Thanh càng làm y tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Đến khi thi thể cuối cùng được lôi ra, Lâm Du Nhiên và Mặc Thanh mới ngồi gục xuống thở hổn hển. Lâm Du Nhiên dừng lại một chút cho lại sức, sau đó mới cảm thấy khó hiểu thắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-hon-xin-hay-buong-tha/1723290/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.