Mặc Thanh không biết họ đã động phải thứ gì mà lợi hại như vậy, trong căn phòng chật hẹp liên tiếp vang lên tiếng đồ rơi xuống. Tên đạo sĩ kia can đảm hơn một chút cố hé mắt ra nhìn, gã thử gỡ tay Mặc Thanh ra nhưng không thành, bèn cố ý lên tiếng hỏi:
“Ngươi… ngươi không ra giúp bằng hữu của ngươi à?”
“Ta không ra giúp mới là tốt cho hắn.” Mặc Thanh nói nhưng mắt vẫn không dám liếc về phía bên kia một khắc nào.
Nghe vậy tên kia đen mặt không biết nên khóc hay nên cười.
Dư Phong khá là chật vật, thứ này rất kỳ quái nhìn như vậy nhưng mà thân cứng như sắt, hắn đánh đến tứ chi mỏi nhừ mà nó vẫn không một chút thương tổn. Kiếm gỗ là vũ khí dùng để tiêu diệt ma quỷ, đáng nhẽ dùng nó có thể dễ dàng chém mọi loại yêu ma, thế nhưng với thứ này chỉ có thể để lại trên người nó một chút thương tích nhẹ.
Dư Phong trán đổ đầy mồ hôi, nghĩ cứ tiếp tục như thế này cũng không phải là cách liền nói với ra đằng sau.
“Mặc Thanh ném cho ta bùa trấn yêu!”
Mặc Thanh giật mình không nghĩ mình sẽ bị hắn gọi, y hơi hé mắt ra nhìn rồi đẩy đẩy người bên cạnh.
“Này… ngươi ném bùa cho hắn đi.”
“Sao… sao ngươi không làm?” Tên đạo sĩ kia lắp bắp nói.
“Ta không dám ra đó.”
“Ngươi nghĩ ta thì dám à?!”
Dư Phong khó khăn chống đỡ một chiêu từ cái xác khô, từ khi nó tỉnh dậy thì liên tục phát ra những tiếng gầm gừ như thú dữ. Dư Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-hon-xin-hay-buong-tha/1723288/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.