Chương trước
Chương sau
Một lúc lâu sau, mọi người mới khôi phục lại được tầm nhìn.

Du Thanh Vi buông bàn tay đang che mắt ra, nhìn thấy Bạch Thái Hoán cả người đẫm máu như vừa bị lột da sống, mí mắt của lão đều bị lột không còn, trong hốc mắt là hai cái cái tròng mắt to như quả bóng bàn đỏ ngầu, thịt trên mặt lão bị thiêu hầu như không còn đang bốc khói nhè nhẹ, lộ ra cả hàm răng sún mất mấy cái.

Bạch Thái Hoán gầm rú như dã thú, trừng đôi mắt giống như đã mù hoàn toàn rồi xoay vòng vòng tại chỗ, bỗng nhiên lão quay người về phía có ít người đứng nhất xông ra ngoài. Hướng mà lão ta bỏ chạy chính là bậc thang hướng về phía đài cao. Chỗ đáng lẽ là tòa nhà chính đã toàn bộ sụp đổ, chỉ còn lại vực sâu đen như mực.

Du Thanh Vi nhìn thấy động tác của Bạch Thái Hoán, trong lòng khẽ rùng mình thất thanh kêu lên: "Lão ta có thể nhìn thấy!" Nàng nhớ Lộ Vô Quy đã từng nói qua, Bạch Thái Hoán đã lộ ra quỷ tướng, rất có khả năng bây giờ lão không cần dùng mắt thường vẫn có thể nhìn thấy được mọi vật. Nàng thấy lão ta muốn bỏ chạy liền hét lớn: "Đừng để lão ta chạy thoát!" rồi mở quạt xếp trong tay ra phóng về phía Bạch Thái Hoán.

Trước khi Bạch Thái Hoán vọt tới bậc thang thì Yến Thính Vũ đã kịp phản ứng lại, nàng ta xông ra ngoài chỉ để lại một đạo tàn ảnh, đứng phía trước chặn lại đường đi của Bạch Thái Hoán.

Bạch Thái Hoán đột nhiên dừng bước bất ngờ xoay người lại, giống như sói dữ bổ nhào vào Du Thanh Vi đang chạy tới.

Du Thanh Vi không nghĩ tới Bạch Thái Hoán sẽ đột nhiên quay đầu phản sát, đợi đến khi nhìn thấy lão ta bổ nhào về phía mình thì nàng mới nhận ra đã không kịp làm gì, dưới tình thế cấp bách nàng chỉ có thể dùng quạt xếp đánh một đạo Thái Cực đồ án về phía lão.

Đạo Thái Cực đồ án đánh vào trên người Bạch Thái Hoán làm cho thân mình lão ta đứng lại, sau đó lui về sau một bước.

Du Thanh Vi tiếp tục bắt ấn đánh ra một đạo Thanh Long ấn về phía Bạch Thái Hoán, rồi thuận tay bắt lấy thanh đao đang cắm trên một cái xác đâm thẳng vào ngực của lão ta.

Bạch Thái Hoán bạo rống một tiếng, thân hình của lão ở trong không trung lôi ra một đạo tàn ảnh màu đỏ máu, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai vọt đến bên cạnh Du Thanh Vi, lão nghiêng người tránh đi thanh đao mà Du Thanh Vi vừa đâm tới rồi vòng ra phía sau lưng Du Thanh Vi, máu và thịt trên người của lão nhanh chóng hóa thành từng mảnh nhỏ rơi ra, huyết khí và quỷ khí trên người lão điên cuồng bao bọc lấy Du Thanh Vi, chỉ trong chớp mắt liền đem Du Thanh Vi bao bọc trong một đoàn sương máu nồng đậm.

Tả Tiểu Thứ thấy thế sợ tới mức hét lên một tiếng: "Du lừa đảo!" rồi lấy ra mấy lá bùa còn sót lại nhanh chóng chạy về phía Du Thanh Vi. Dưới tình huống này đến kiếm cô cũng không dám dùng.

Tiết Nguyên Kiền, hai cha con Long sư thúc, Đường Viễn liều mạng bất chấp thương tích từ trong vòng vây của đám thủ hạ của Bạch Thái Hoán lao ra, chạy về phía Du Thanh Vi đang đứng.

Ba người quỷ đạo nhất trí quay đầu, chia làm ba hướng tấn công Bạch Thái Hoán.

Lộ Vô Quy nhìn thấy cảnh này, hai tay bưng kín đôi mắt rồi khẽ hí ra kẽ ngón tay nhìn nhìn Bạch Thái Hoán.

Đột nhiên một tiếng kêu thê lương thảm thiết đến cực điểm phát ra từ đoàn sương máu đang bao bọc lấy Du Thanh Vi, sương máu bắt đầu bị một đoàn ánh lửa màu xanh lục đốt cháy rừng rực, ngọn lửa bốc cao gần bằng một người trưởng thành.

Du Thanh Vi quanh thân tản mát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, trên cơ thể nàng hiện lên hoa văn như là vảy trắng, chậm rãi bước ra khỏi ánh lửa màu xanh lục, nàng khẽ lắc lắc chuỗi quỷ xá lợi đeo trên cổ tay vẫn còn đang bốc cháy. Lửa này lạnh đến thấu xương, giống như muốn đốt tới trong cốt tủy của nàng, cũng may trong kinh mạch của nàng có một cỗ lực lượng ấm áp chảy ra, đem lửa dính trên quỷ xá lợi triệt tiêu đi.

Đoàn sương máu bị ánh lửa xanh lục thiêu đốt lại ngưng tụ thành hình người đánh về phía Du Thanh Vi, tựa như muốn lôi kéo nàng cùng đồng quy vu tận.

Du Thanh Vi quay sang nhìn Đại Bạch vừa từ sau cổ của nàng chui ra tới, rất là bình tĩnh nhìn lại Bạch Thái Hoán đang nhào về phía mình, nói: "Đại Bạch!"

Đại Bạch há mồm phun ra một mảnh lôi điện, đem khối hình người đang bị lửa xanh thiêu đốt giật điện phát ra tiếng vang ti ti, không bao lâu, sau khi lửa xanh và lôi điện tiêu tán thì trên mặt đất chỉ còn sót lại một bộ xương dính ít máu thịt và nội tạng bốc khói nhè nhẹ. Đại Bạch phun một viên lôi cầu đem đống hài cốt kia thiêu thành tro bụi, lúc này nó mới vui vẻ vung vẩy cái đuôi, mỹ tư tư nhìn Du Thanh Vi như đang tranh công.

Bạch Lĩnh Khê nhìn Bạch Thái Hoán đã bị đốt thành tro, lại nhìn trên mặt đất chồng chất hài cốt đã bị rút sạch huyết khí, thân hình nàng mềm nhũn ngồi quỳ trên mặt đất. Những bộ hài cốt đó có ba của nàng, có bác của nàng, có chú của nàng, có những người anh em họ đã từng cùng nàng lớn lên....

Một nhà già trẻ, đều chết ở nơi này.

Vạn Quỷ Quỷ Mẫu đáp xuống bên cạnh Bạch Lĩnh Khê, giống như gà mái hộ con đem nàng che chở dưới thân, liên thanh nói: "Lĩnh Khê, lão đã chết rồi, lão đã chết, đừng sợ, đừng sợ! Lão chết rồi sẽ không thể hại con được nữa, sẽ không thể đem con luyện thành quỷ, sẽ không hại con được nữa...."

Bạch Lĩnh Khê chua xót, nghẹn ngào gọi: "Mẹ!" Nàng gục vào lòng ngực của Vạn Quỷ Quỷ Mẫu lớn tiếng khóc than, vừa khóc vừa gọi: "Mẹ – –", khóc đến tê tâm liệt phế, phảng phất giống như muốn đem tất cả ủy khuất trong lòng phát tiết ra hết.

Vạn Quỷ Quỷ Mẫu ôm Bạch Lĩnh Khê, nhẹ nhàng dỗ dành: "Lĩnh Khê đừng khóc, Lĩnh Khê là bé ngoan, Lĩnh Khê đừng khóc nha...." Giọng nói của bà nhẹ nhàng mềm mại giống như đang dỗ dành đứa bé ba tuổi.

Du Thanh Vi nhìn Bạch Lĩnh Khê, nặng nề thở dài.

Bạch Thái Hoán vừa chết, đám thủ hạ nãy giờ liều chết bác mệnh giống như rối gỗ mất đi khống chế, tất cả đều đứng cứng còng một chỗ không hề nhúc nhích.

Mấy giây trước còn đang kịch liệt đánh sống đánh chết, hiện tại đều dừng lại.

Trần Vũ nắm chặt kiếm trong tay đứng tại chỗ vừa thở dốc vừa quan sát tình huống xung quanh, máu theo theo bàn tay của hắn chảy dọc xuống thanh kiếm rồi rơi xuống đất. Bả vai, lưng, bụng nhỏ và đùi của Trần Vũ đều có vết thương do đao kiếm cắt qua quần áo, bị thương da thịt.

Tình huống của Giang vũ Hiên thì tốt hơn một chút, nhưng trên người và mặt của hắn đều là máu, máu theo tóc của hắn nhỏ giọt rơi xuống, giống như vừa tắm qua một trận mưa máu xong.

Mặc Tình Thiên thì không bị dính chút máu nào, hắn đứng khá xa chiến trường, sau khi trận chiến kết thúc thì thoát lực đặt mông ngồi bẹp xuống đất, mồ hôi tuôn giống như vừa mới rớt vào trong nước. Hắn vung tay triệu hồi Quỷ dạ xoa của mình, nhặt balo lên lấy đồ ăn bên trong ra bắt đầu ăn liên tục để bù lại thể lực tiêu hao.

Mặc Khuynh Triết vẫn để cho hai kim giáp cự thần của mình đứng cảnh giới, hắn thu nhuyễn kiếm đi đến bên cạnh Trần Vũ và Giang Vũ Hiên, cùng bọn họ thương nghị chuyện giải quyết hậu quả.

Yến Nguyệt Bạch cầm roi da vẫn còn đang nhỏ máu và dính đầy thịt nát, quay đầu nhìn Mạc Phương đang rút phi đao cắm trong cổ họng của một cái xác, hỏi: "Em không sao chứ?" Chém giết thành một đoàn như vậy, máu tươi văng khắp nơi khiến cho ai ai cũng dính đầy máu, không biết là máu của bản thân hay là của người khác. Nàng chỉ có thể nhìn quần áo của Mạc Phương có tổn hại hay không mới có thể xác định được cô ấy bị thương hay không bị.

Mạc Phương đáp lại: "Em không sao." Cô lấy ra khăn tay lau máu dính trên phi đao rồi đem phi đao nhét vào bao. Cô lớn như vậy, trải qua vô số trận chiến đấu nhưng chưa bao giờ đánh trận nào kịch liệt tới nỗi ngay cả phi đao cũng không kịp thu lại như trận này. Thế công của đối phương quá mạnh, một đám giống như lên cơn điên dại, bị đao kiếm chém vào trên người cũng không biết đau, phi đao của cô đâm vào ngực bọn chúng mà bọn chúng vẫn có thể tiếp tục xông lên. Nếu trong trường hợp bình thường, người bị phi đao cắt đứt yết hầu hoặc động mạch ở cổ thì sẽ theo bản năng dừng lại hành động đang làm để dùng tay che lại miệng vết thương, nhưng những kẻ này lại không như vậy, chỉ cần chúng không trút hơi thở cuối cùng thì vẫn sẽ liên tục tấn công đối thủ không ngừng nghỉ!

Cô thu thập xong phi đao của mình mới lấy ra một túi khăn giấy ướt đưa cho Yến Nguyệt Bạch, nói: "Lau mặt."

Yến Nguyệt Bạch nhẹ nhàng nhướn mày, liếc nhìn mấy thanh phi đao sáng như tuyết của Mạc Phương, buông tiếng thở dài: "Người ta lau xong phi đao mới nhớ tới việc kêu tôi lau mặt a." Giọng điệu kia, chua đến không thể chua hơn.

Mạc Phương nhàn nhạt đáp lại: "Mặt chỉ dùng để ngắm, phi đao là lấy tới bảo mệnh, sao mà so sánh được?" Tầm mắt của cô dừng trên sợi roi da dính đầy máu và thịt vụn của Yến Nguyệt Bạch, một trận cạn lời. Roi da của Yến Nguyệt Bạch có gai ngược, quấn quanh thân thể người rồi rút ra sẽ kéo theo một mảng da thịt to, cổ của toàn bộ những người chết dưới roi da của Yến Nguyệt Bạch đều bị nát hết. Máu phun so với việc bị phi đao của cô cắt đứt động mạch còn ác liệt hơn, bị roi da giết chết máu sẽ như suối phun ra bốn phía a! Thời điểm đánh nhau, cô là người đứng gần Yến Nguyệt Bạch nhất, những người chết dưới tay Yến Nguyệt Bạch cũng đứng gần cô nhất, thành ra máu của bọn chúng văng khắp nơi khiến cô muốn tránh cũng không tránh được. Trong đầu cô hiện giờ đã tưởng tượng ra cảnh về tới nhà liền đem Yến Nguyệt Bạch lột sạch ấn vào trong bồn tắm cọ rửa cho bằng hết máu tươi dính trên người, cô cảm thấy hẳn là nên tắm ba, bốn ngày liên tục mới có thể sạch sẽ lại được. Còn cái roi da kia, sau khi ngâm tẩy xong chắc phải dùng kim châm trích ra mấy thứ dính vào mới có thể sạch hoàn toàn a.

Trần Vũ đem thuốc trị thương bí truyền của gia tộc phân phát cho những người bị thương nặng dùng, sau đó an bài một số người phụ trách chăm sóc cho người bị thương nặng rồi cùng Giang Vũ Hiên và Đông Lai tiên sinh đi xử lý những người đã hi sinh.

Ở địa phương như thế này thì không có biện pháp đem thi thể trở về, những người đã chết có thể tác pháp dẫn ra hồn phách thì lấy hồn phách ra phong ấn lại, trở về rồi tính tiếp. Những người không thể dẫn được hồn phách thì chỉ có thể niệm kinh giúp họ siêu độ, đến khi xong việc thì hỏa táng thi thể, đem tro cốt trở về.

Những người còn sống sót nhưng thương thế nặng thì chỉ có thể ra sức cứu chữa, nhưng có thể sống được hay không thì còn phải xem mệnh của họ như thế nào. Những người bị thương nhẹ thì giao cho Đông Lai tiên sinh là thích hợp nhất. Chỉ là những tên thuộc hạ của Bạch Thái Hoán kia lại giống như con rối gỗ, nếu nói chết thì không hẳn, vì bọn chúng vẫn còn hô hấp, nhưng nếu nói là sống thì tại sao một chút phản ứng cũng không có.

Cẩm Trần đạo trưởng và Dực Di đại sư xem qua những người này, chỉ biết là bọn hắn trúng tà thuật nhưng không biết phải giải như thế nào.

Trần Vũ mời Thành Hoàng đến nhìn thử tình huống của những "tù binh" này.

Thành Hoàng cẩn thận xem xét sau đó kết luận: "Không chữa được! Những người này thiên hồn đã tán, địa hồn và mệnh hồn bị người đóng đinh phong ấn trong cơ thể, có sống cũng chỉ như thế này suốt đời thôi. Nhưng nếu chết sẽ biến thành cương thi, còn nếu hủy hoại cơ thể và bùa chú vẽ trên người thì sẽ hồn phi phách tán.

Giang Vũ Hiên nhíu mày, hỏi: "Có thể triệu hồi thiên hồn về không ạ?"

Thành Hoàng vuốt vuốt chòm râu nhìn Giang Vũ Hiên, nói: "Nhóc con, ta thấy cháu cũng là người tinh thông quỷ thuật, hẳn là cháu cũng đã nhìn ra tại sao thiên hồn của những người này lại không còn đi."

Giang Vũ Hiên gật đầu, đáp: "Giống như là bị mạnh mẽ bóc ra."

Thành Hoàng gật gật đầu: "Thiên hồn đối với quỷ vật mà nói là thứ bổ dưỡng, Bạch Thái Hoán muốn tu quỷ đạo, cháu cảm thấy hắn ta bóc ra thiên hồn của những người này thì sẽ làm gì? Đã sớm ăn mất rồi!" Nếu thiên hồn của bọn họ vẫn còn ở, cho dù là du đãng bên ngoài thì ông cũng có thể nhìn ra được mà triệu hồi về cho bọn họ, nhưng là thiên hồn đều đã bị ăn mất, cho dù ông có là đại la thần tiên cũng không cứu được.

Mọi người thương nghị một lúc sau mới đưa ra quyết định, vì để tránh cho những người này biến thành cương thi nên chỉ có thể đem bọn họ và đám cương thi lông đen đưa đi cùng nhau thiêu hủy, còn có mấy trăm "cu li" kia nữa.

Những "người" còn sống cùng với những người đã chết được đưa đến tập trung ở một chỗ, ước chừng khoảng 700 người. Thi thể và những hoạt tử nhân được xếp chồng lên nhau thành một ngọn núi xác chết.

Chuyến này bởi vì muốn tiêu diệt Bạch Thái Hoán nên đám người bọn họ ai ai cũng đều thụ thương, nhưng chỉ chết có vài người, có thể nói là kế hoạch đại thắng.

Nhưng khi nhìn đến ngọn núi xác chết trước mắt, tâm tình của bọn họ lại vô cùng trầm trọng.

Người của Đạo Tử Đường đem con mãng xà đã bị tử mẫu huyết anh gặm đến chỉ còn trơ lại bộ xương ném vào ngọn núi xác kia.

Du Thanh Vi nhìn thấy mãng xà liền ngạc nhiên hỏi: "Con rắn này....từ đâu ra vậy?" Nàng đi một vòng ra phía sau xem thử đuôi rắn, thấy cái đuôi vẫn còn nguyên vẹn không bị cụt mới biết đây không phải là Thường Tam. Trong lúc nhất thời, nàng không biết nên nói là bản thân thất vọng hay không thất vọng, chỉ nhàn nhạt bổ sung thêm một câu: "Thôi không có gì đâu."

Quỷ Nhất nói: "Tôi có việc!" Hắn lấy dao găm ra cạy đỉnh đầu của con rắn, tìm được trong đó một hạt châu màu máu nhàn nhạt to chừng đầu ngón tay rồi bỏ vào trong túi, hắn nói: "Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi, đi đây." Hắn phất phất tay với Du Thanh Vi, kêu Quỷ Nhị và Quỷ Tam liền rời đi.

Du Thanh Vi nhìn thấy ba người bọn họ nơi nào có thể chứa đồ đều đựng đến căng phồng liền biết bọn họ đã đi đào hang ổ của Bạch Thái Hoán, thu hoạch được chiến lợi phẩm vô cùng phong phú nên mới gấp gáp muốn trở về kiểm kể. Nàng cũng không giữ bọn họ lại, chỉ hô to: "Ba vị quỷ thúc thúc, giúp đỡ tìm hiểu hành tung của Thường Tam nha."

Quỷ Tam đáp lại: "Biết rồi!" sau đó ba anh em bọn chui vào một hang động đá vôi, lội qua một vũng nước sâu tới đầu gối, đi mất.

Du Thanh Vi tìm Thành Hoàng muốn nhờ ông mở đường hoàn dương đưa mọi người trở về.

Thành Hoàng nói với nàng, tuy ông có thể dùng Thành Hoàng lệnh mở đường hoàn dương nhưng chỉ có thể đưa tối đa ba đến năm người trở về mà thôi, hơn nữa đường hoàn dương đến giờ Tý mới có thể mở, và lối ra thì phải ở trên đường Âm Dương.

Nói cách khác, đám người bọn họ tới như thế nào thì chỉ có thể về như thế đó.

Du Thanh Vi nhìn thấy có mấy người bị thương rất nặng, khó có khả năng chống đỡ được âm khí nơi này, đường quay về phải tiêu hao sức lực rất lớn nên nàng đem toàn bộ bùa tụ dương của mình đưa cho Đông Lai tiên sinh và Trần Vũ, để bọn họ đưa bùa tụ dương cho người bị thương dùng. Dưới tình huống như thế này, một lá bùa tụ dương tuy chỉ đem lại một chút dương khí nhưng cũng có thể giúp cho bọn họ có thêm cơ hội giữ lấy một hơi mà sống sót đi ra ngoài.

Đến khi châm bùa hỏa để đốt núi xác kia thì mọi người mới theo đường cũ quay trở về.

Bùa hỏa cháy rất nhanh, cả một ngọn núi xác bắt đầu bốc cháy hừng hực tỏa ra mùi xác thối khó ngửi. Những tên thủ hạ hoạt tử nhân bị Bạch Thái Hoán đóng trụ địa hồn và mệnh hồn trong cơ thể phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết vô cùng.

Mọi người không dám dừng lại bước chân, nhanh chóng rời đi.

Phía sau, ánh lửa thiêu đốt hừng hực khiến cho hang động sáng như ban ngày, bốn mươi hoạt tử nhân cùng nhau phát ra tiếng gào thét thê thảm vang vọng quanh quẩn bên trong.

Cái gì là địa ngục? Đây chính là địa ngục!

Mọi người dìu dắt lẫn nhau, nghiêng ngả lảo đảo leo khỏi hang động, đi ra phía bên ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.