Một lúc lâu sau, mọi người mới khôi phục lại được tầm nhìn. 
Du Thanh Vi buông bàn tay đang che mắt ra, nhìn thấy Bạch Thái Hoán cả người đẫm máu như vừa bị lột da sống, mí mắt của lão đều bị lột không còn, trong hốc mắt là hai cái cái tròng mắt to như quả bóng bàn đỏ ngầu, thịt trên mặt lão bị thiêu hầu như không còn đang bốc khói nhè nhẹ, lộ ra cả hàm răng sún mất mấy cái. 
Bạch Thái Hoán gầm rú như dã thú, trừng đôi mắt giống như đã mù hoàn toàn rồi xoay vòng vòng tại chỗ, bỗng nhiên lão quay người về phía có ít người đứng nhất xông ra ngoài. Hướng mà lão ta bỏ chạy chính là bậc thang hướng về phía đài cao. Chỗ đáng lẽ là tòa nhà chính đã toàn bộ sụp đổ, chỉ còn lại vực sâu đen như mực. 
Du Thanh Vi nhìn thấy động tác của Bạch Thái Hoán, trong lòng khẽ rùng mình thất thanh kêu lên: "Lão ta có thể nhìn thấy!" Nàng nhớ Lộ Vô Quy đã từng nói qua, Bạch Thái Hoán đã lộ ra quỷ tướng, rất có khả năng bây giờ lão không cần dùng mắt thường vẫn có thể nhìn thấy được mọi vật. Nàng thấy lão ta muốn bỏ chạy liền hét lớn: "Đừng để lão ta chạy thoát!" rồi mở quạt xếp trong tay ra phóng về phía Bạch Thái Hoán. 
Trước khi Bạch Thái Hoán vọt tới bậc thang thì Yến Thính Vũ đã kịp phản ứng lại, nàng ta xông ra ngoài chỉ để lại một đạo tàn ảnh, đứng phía trước chặn lại đường đi của Bạch Thái Hoán. 
Bạch Thái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-hon-tuc/2637555/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.