Chương trước
Chương sau
Theo lý thuyết, nhiều người sống tập trung ở chỗ này như vậy, dương khí và mùi vị của huyết nhục cũng đủ cho đám cương thi bật dậy nhào lại đây, nhưng giờ phút này bọn cương thi lông đen giống như không hề cảm nhận được một chút nào hết.

Đông Lai tiên sinh không biết tại sao đám cương thi lại không phát động tấn công, nàng không dám tùy tiện ra tay, chỉ ra dấu bằng thủ ngữ, nói: "Đừng để lộ ra!" Nàng chỉ lên hố giấu thi ở phía trên và phía dưới, khoa tay múa chân nói: "Có cương thi!" Nhắc nhở Cẩm Trần đạo trưởng, Dực Di đại sư, A Hôi và Nhị Cẩu cẩn thận cảnh giác.

Phát hiện có dị không chỉ có một mình Đông Lai tiên sinh.

Long sư thúc bọn họ hằng năm đi Âm, gặp qua cương thi cũng không phải là ít, nơi này có cương thi hay không bọn họ chỉ cần liếc mắt một cái là biết ngay.

Càng gần bờ sông Âm nơi âm dương nhị khí giao hội thì sẽ càng có nhiều âm thạch do âm khí ngưng tụ mà thành, những âm thạch này bị dương khí ăn mòn sẽ hình thành những cái động như tổ ong lớn nhỏ không đồng đều, một ít cương thi lang thang sẽ chọn nơi này làm ổ, lâu ngày dài tháng sẽ hình thành một cái ổ dưỡng thi.

Lần hung hiểm nhất mà bọn họ gặp phải chính là lần đi tìm Du Kính Diệu bị nguyên một ổ thây máu đuổi theo, sau đó những con thây máu bị rớt xuống sông Âm trôi đi, không biết lưu lạc về phương nào!

Hiện giờ chỉ có một đường đi duy nhất, cương thi lại nằm im không có động tĩnh gì, Long sư thúc chỉ có thể nhắc nhở mấy người Tiết Nguyên Kiền cẩn thận cảnh giác, chậm rãi theo đội ngũ đi về phía trước. Ông thấy Lộ Vô Quy dường như chưa phát hiện ra cương thi, vội vàng khoa tay múa chân dùng thủ ngữ nói: "Đừng nói cho Tiểu Lộ biết." Tiểu tổ tông kia gặp một hai chỉ thây máu lạc bầy còn đập đầu như chơi, gặp phải cương thi cấp bậc dưới thây máu đều sẽ bị con bé xem là tài liệu vẽ bùa. Ông thật lo lắng nếu con bé biết ở đây có cương thi lông đen thì sẽ kích động tới mức xách thước phép nhào lên chọc vỡ tổ của chúng mất.

Mặc Khuynh Triết cảm giác không khí xung quanh có chút quái dị, vì thế kêu người của hắn ra ngoài điều tra xem sao, người kia đem tin tức trở về báo cáo làm cho tâm hắn trầm xuống. Hắn thấp giọng cảnh báo cho những người bên cạnh, sau đó bắt đầu bố trí thủ đoạn phòng cương thi.

Cương thi lên tới cấp bậc lông đen thì thân thể sẽ cứng như thép, móng tay sắc bén như câu, cào một cái là có thể xẻ người ra làm đôi. Nó có thể nhảy cao 3 mét, tốc độ tối đa còn nhanh hơn cả báo, cho dù là ở trên đất bằng thì người có thân thủ tốt cũng khó mà đối phó được nó, ở trên sơn đạo chật hẹp như bây giờ, gặp phải cương thi lông đen thì chỉ có một đường là chết mà thôi. Bất quá cương thi lông đen có một nhược điểm đó chính là dựa vào cảm ứng dương khí và huyết khí của người sống mới có thể hành động, chỉ cần che khuất dương khí và huyết khí trên người thì sẽ lừa gạt được cảm quan của chúng nó. Lúc hắn chuẩn bị đi xuống đường Âm, ông nội của hắn đã nói qua rằng nơi này chỉ có cương thi và quỷ là nhiều nhất, người chết ở đường Âm thì xác chết sẽ không phân hủy, rất dễ dàng biến thành cương thi, cho nên ông nội đã cho hắn không ít phấn phòng thi. Hắn không biết phấn phòng thi là dùng cái gì chế ra, chỉ biết rằng khi rắc vào trên thân thể thì sẽ che giấu được dương khí và huyết khí của người sống.

Mặc Khuynh Triết lấy ra phấn phòng thi từ trong balo, chính mình lấy dùng một ít, còn bao nhiêu đều chia cho Mặc Tình Thiên để hắn phân phát lại cho mọi người. Hắn nhỏ giọng dặn dò Giang Vũ Hiên đang đi ở phía trước: "Có cương thi lông đen." rồi chỉ chỉ lên phía trên và phía dưới, báo cho Giang Vũ Hiên mấy cái hố giấu thi nằm trên vách núi.

Giang Vũ Hiên nhẹ nhàng gật gật đầu, hơi nghiêng người qua một bên chỉ cho Mặc Khuynh Triết nhìn Thành Hoàng đang đi phía trước.

Mặc Khuynh Triết nhìn theo hướng Giang Vũ Hiên chỉ, thấy Thành Hoàng đang cầm Thành Hoàng lệnh trong tay, có nhàn nhạt sương đen đang phiêu tán ra ngoài từ Thành Hoàng lệnh bao phủ toàn bộ đội ngũ. Hắn có chút giật mình, thấp giọng nói: "Khó trách!" Có Thành Hoàng vận dụng Thành Hoàng lệnh thi pháp che giấu dương khí của người sống nên đội ngũ của bọn họ mới có thể an toàn né qua cảm quan của cương thi. Hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng cũng không dám chủ quan thả lỏng cảnh giác. Tuy nói có Thành Hoàng ra tay tương trợ nhưng vạn nhất xảy ra biến cố thì sao, tại nơi nguy hiểm như thế này, không đề phòng cảnh giác thì sẽ rơi vào nguy hiểm ngay.

Lộ Vô Quy đang đi đằng trước dẫn đầu đội ngũ đột nhiên dừng lại, cô nghiêng đầu đánh giá bốn phía xung quanh.

Du Thanh Vi hỏi: "Sao lại không đi tiếp nữa vậy? Có tình huống à?"

Long sư thúc phỏng chừng Lộ Vô Quy là nhìn ra có cương thi lông đen, vội vàng nói: "Tiểu Lộ, lên đường quan trọng, đừng kinh động chúng nó, sơn đạo hẹp như vậy, chúng ta lại có nhiều người, không dễ động thủ."

Lộ Vô Quy hồ nghi nhìn nhìn Long sư thúc, nói: "Được rồi!"

Du Thanh Vi thấp giọng hỏi: "Long sư thúc, tình huống như thế nào vậy ạ?"

Long sư thúc đáp: "Có thi khí."

Du Thanh Vi nhẹ nhàng gật đầu. Đường Âm có thi khí là chuyện rất bình thường nha! Có thi khí? Thi khí! Nơi này! Du Thanh Vi trong lòng căng thẳng, nơi này có thi khí, vậy thì chỉ có trên vách đá thôi! Tay nàng nắm lấy quạt xếp run nhè nhẹ, vội vàng nói với Lộ Vô Quy: "Lúc này cương thi chưa tỉnh giấc, không cần kinh động tới chúng nó." Nàng không nghĩ đi đánh cương thi, càng không nghĩ ở trên sơn đạo vừa chật hẹp vừa khó đi này đánh cương thi a!

Mọi người truyền tin nhắc nhở lẫn nhau, chỉ trong chốc lát đoàn người đều biết được mình đang đi trên hang ổ của cương thi. Một đám nửa điểm cũng không dám thả lỏng, đồng thời kéo giãn khoảng cách ra với nhau, nếu lỡ như cương thi có nhảy xuống, bọn họ đứng quá gần sẽ không thể xoay sở được, chưa gì đã bị người của mình đâm cho bay xuống vực rồi. Lúc sau, đội ngũ gần trăm người vốn dĩ chỉ xếp hàng dài năm sáu chục mét nay đã kéo ra tới một trăm bảy, một trăm tám chục mét.

Đoàn người lo lắng đề phòng đi trên sơn đạo, liên tục đi gần bốn tiếng đồng hồ, ai cũng mệt đến không chịu nổi nhưng lại không dám dừng lại nghỉ ngơi ở địa phương như thế này, tới uống nước cũng không dám. Nước của bọn họ đều có pha máu gà trống, mùi máu tươi dương khí mười phần này mà bay ra thì không chừng toàn bộ ổ cương thi trên vách núi sẽ vỡ ngay.

Lộ Vô Quy nhìn đội ngũ bị một ít cương thi lông đen dọa cho sợ tới nỗi thở mạnh cũng không dám thở, nghỉ chân cũng không dám nghỉ, cô thiệt thấy mệt dùm bọn họ. Mấy cái hố giấu thi này cạn như vậy, chỉ cần thò tay nắm lấy chân rồi vứt chúng nó xuống vách núi là được rồi nha. Đám cương thi lông đen này cũng đâu có nhiều lắm đâu, mỗi tầng có bốn con, cách một trượng mới có một con, ai cũng mang theo binh khí, có người còn mang theo vũ khí dài nữa là, chỉ cần cầm vũ khí thọc một cái lôi đám cương thi ra khỏi hố vứt xuống dưới là xong việc.

Nhưng mà cô vẫn có chút tò mò, bởi vì thi quái nơi này cùng thi quái dưới chùa Bảo An quỷ có chút không giống nhau. Cô chưa thấy rõ mấy con thi quái ở đây nên không nói rõ được chỗ nào không giống nhau. Cô đơn giản nhún người nhảy một cái, nhảy đến hố giấu thi thò đầu vào nhìn thử.

Con thi quái trước mắt cô cỡ hơn hai mươi tuổi, cả người mọc đầy lông đen sắc nhọn không có lấy một mảnh quần áo, từ đầu đến chân của hắn có phù văn màu đen lập lòe, âm khí và sát khí phiêu đãng xung quanh bị phù văn trên người hắn hút vào cơ thể. Thi quái lúc trước mà cô nhìn thấy đều có tóc dài, có chút con thì đầu xù tóc rối, có con thì thắt bím tóc thời nhà Thanh, chỉ có một ít cương thi lông trắng chừng mấy thập niên tuổi là có đầu tóc ngắn của người hiện đại. Nhưng con cương thi lông đen này lại để tóc ngắn, vẫn là kiểu tóc chẻ năm năm hoặc bảy ba, mái dài che khuất lông mày dành cho nam giới mà lúc nhỏ cô thường thấy.

Cô dùng một tay túm con cương thi lông đen lôi ra khỏi hố giấu thi, kéo tới trước mặt Du Thanh Vi, nói: "Du Thanh Vi, chị xem con cương thi lông đen này nè, nó được người nuôi ra tới đó."

Du Thanh Vi bị con cương thi lông đen mà Lộ Vô Quy bất ngờ lôi tới trước mặt dọa cho sợ tới mức đứng không vững, suýt chút nữa té lộn cổ ra khỏi vách núi. Cũng may Long sư thúc sớm có chuẩn bị, tay lanh mắt lẹ một phen vớt nàng lại.

Hạ Nhan Hi và Tả Tiểu Thứ đi phía sau Long sư thúc nhìn thấy Lộ Vô Quy đi đào cương thi lông đen ra ngoài, sắc mặt đều thay đổi.

Tả Tiểu Thứ mắng: "Mẹ nó, Tiểu Quy Quy, tay của em có cần ngứa tới như vậy không hả?"

Con cương thi lông đen bị Lộ Vô Quy lôi ra ngoài vốn dĩ đang nhắm hai mắt đột nhiên mở bừng mắt ra, nó vừa tính nhảy dựng lên thì đã bị Long sư thúc đang đứng sau lưng Du Thanh Vi xoay người nhảy lên phóng qua đầu Du Thanh Vi, dùng đao đầu rồng đâm vào trong cổ của nó, chỉ một đao liền đem xương cổ của nó chặt đứt! Một cỗ hắc khí từ vết thương trên cổ của con cương thi lông đen bay ra ngoài, toàn bộ phù văn vẽ trên thân thể của nó bắt đầu bùng cháy lên ngọn lửa màu xanh dương.

Long sư thúc dùng chân đá con cương thi lông đen xuống vách núi.

Mùi xác thối nồng đậm lan ra từ con cương thi lông đen kia, thối đến nỗi mọi người vội vàng bịt mũi lại.

Tiếng thi gào trên đầu và dưới chân đội ngũ bắt đầu vang lên.

Sắc mặt của Tả Tiểu Thứ trong nháy mắt liền hoàn toàn thay đổi, kêu lên: "Mẹ nó chứ!" Cô tức tới nỗi muốn lôi Lộ Vô Quy ra đấm cho một đốn. Cái con nhóc quậy này thiệt là!

Du Thanh Vi hét lớn: "Đừng hoảng hốt! Đá đám cương thi lông đen xuống vách núi là được rồi!"

Giọng nói của Thành Hoàng vang lên: "Tiếp tục đi đi! Mấy con cương thi lông đen này không nhìn thấy các người đâu! Tiểu Quy Quy, con đi xử lý đám cương thi này đi."

Lộ Vô Quy "Dạ" một tiếng, nói: "Con đã nói đám cương thi lông đen này không thích hợp mà!" Loại cương thi này là do người dùng tà thuật luyện cấp tốc ra tới, không phải loại được âm khí chậm rãi tẩm bổ trong thời gian dài nên nó không tốt bằng, loại cương thi lông đen này không thể lấy được phấn thi lân để làm tài liệu vẽ bùa, hơn nữa thân thể của chúng nó cũng không kiên cố. Phải biết rằng cương thi lông đen được âm khí chậm rãi tẩm bổ lớn lên, lông của nó thôi cũng có thể liều mạng so độ cứng với âm thạch a.

Loại cương thi lông đen không có phấn thi lân này Lộ Vô Quy đều lười đánh, cô bám vào vách núi giống như con khỉ con, nhảy qua nhảy lại giữa mấy cái hố giấu thi, thò tay vào túm lấy vai của mấy con cương thi rồi dùng sức kéo ra ngoài ném xuống vách núi.

Đám người bị cương thi lông đen bừng tỉnh dọa cho sợ đến không nhẹ, nhưng khi nghe được Du Thanh Vi và Thành Hoàng nói chuyện thì bĩnh tĩnh lại đôi chút, sau đó bọn họ nhìn thấy cảnh tượng Lộ Vô Quy dán vào vách núi nhảy tới nhảy lui, tốc độ kia nhanh đến nỗi chỉ để lại một đạo tàn ảnh, tiếp đó đám cương thi lông đen vốn tạo áp lực cho bọn họ suốt cả chặng đường đi trên sơn đạo giống như sủi cảo rớt vào nồi, bay vù vù xuống vách núi.

Tất cả mọi người hiện tại đều có cùng một phản ứng: Phắc! Dễ dàng như vậy liền đem nguyên ổ cương thi lông đen giải quyết hết, làm nãy giờ cả đám sợ muốn té đái!

Lộ Vô Quy vứt một đống "sủi cảo đen" xuống vách núi xong, thi khí tức khắc tan đi rất nhiều.

Mọi người lúc này mới dám thả lỏng thở phào nhẹ nhõm một hơi, bọn họ không tiếp tục lên đường mà vội vàng ngồi xuống ngay tại chỗ uống nước nghỉ ngơi.

Mười phút sau đoàn người tiếp tục lên đường.

Bọn họ đi thêm nửa giờ, rốt cuộc đi tới sơn động.

Lối vào sơn động thoạt nhìn to hơn rất nhiều so với khi đứng dưới chân núi nhìn lên, cửa động thôi cũng đã to cỡ một sân bóng rổ, bên trong sơn động có một con suối, nước sâu cỡ ba bốn mét chảy về phía chân núi.

Toàn bộ sơn động thứ nhỏ nhất là cửa động, không gian bên trong động lớn vô cùng, vô số thạch nhũ hình thù kỳ quái trải rộng khắp nơi khiến cho sơn động thoạt nhìn giống như một cái mê cung vô cùng phức tạp. Âm khí nồng đậm bao phủ toàn bộ nơi này, có những nơi còn hội tụ âm khí nhiều đến nỗi biến thành sương mù âm làm cho toàn bộ sơn động trông có vẻ phá lệ âm trầm quỷ dị.

Tiếng nước nhỏ giọt, tiếng dòng suối chảy, tiếng gió hòa cùng với những tiếng kêu thảm thiết và tiếng quỷ khóc quanh quẩn bên tai mọi người, những tiếng vang đó dường như truyền ra từ chỗ sâu thật sâu trong sơn động.

Du Thanh Vi lắng nghe những âm thanh này, lại quay đầu nhìn về phía sơn đạo mà các nàng đã đi qua, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái. Bạch Thái Hoán tốn nhiều sức lực làm một cái sơn đạo như vậy để làm gì? Là để đi thông đến hồ sâu bên dưới sao? Hay vẫn là để đả thông một con đường từ đường Âm đi Vạn Quỷ Quật? Những con cương thi lông đen kia giống như là dùng để thủ đường, phòng ngừa có người sống trên dương gian xâm nhập nơi này, nhưng người trong nghề như các nàng có rất nhiều thủ đoạn phòng thi quái, cơ hồ mỗi người đều sẽ biết một hai, mấy con cương thi kia cũng không thể tạo thành uy hiếp quá lớn. Nàng nhớ đến con cương thi lông đen mà Lộ Vô Quy túm xuống, từ kiểu tóc chỉ lưu hành ở những năm 90 là có thể nhận ra con cương thi này mới được dưỡng hơn 20 năm, như vậy, chỉ cần đợi thêm ba năm, năm năm hay mười năm gì đó chúng sẽ biến thành xác nhảy, trên sơn đạo hẹp hòi xuất hiện hai con xác nhảy thôi cũng là quá sức rồi, mà nơi này, có chừng một trăm con cương thi lông đen sẽ biến thành xác nhảy a....

Một khi cương thi lông đen được dưỡng thành xác nhảy hoặc thây máu, nơi này....ai còn có thể đi tới được nữa chứ! Cương thi lông đen mắt bị mù chỉ dựa vào cảm quan để tìm người sống, nhưng xác nhảy và thây máu thì không có mù! Hiện tại bọn họ có thể dùng thủ đoạn lừa bịp qua mặt đám cương thi lông đen, nhưng gặp phải xác nhảy hay thây máu thì chỉ có thể bó tay bó chân!

Du Thanh Vi suy nghĩ kỹ càng xong, sợ tới mức hít hà một hơi. Nếu tùy ý để yên cho Bạch Thái Hoán tiếp tục như vậy, không cần bao lâu, chỉ cần thêm hai mươi, ba mươi năm, hoặc chỉ cần ba năm, năm năm là bọn họ sẽ rất khó động được tới lão ta! Đến lúc đó, lão ta tiến có thể công, lui có thể thủ, địa giới này dù cho là dương gian hay là đường Âm đều sẽ rơi vào tay lão, mặc lão định đoạt.

Chỉ riêng sơn đạo để lên núi thôi mà đã được bố trí như vậy, Du Thanh Vi không biết Âm mộ của Bạch Thái Hoán còn sẽ làm ra tới những gì.

Thành Hoàng từ lúc bắt đầu lên núi là đã nhận ra, bố trí như vậy chứng tỏ đối phương mưu tính không nhỏ. Mưu đồ bắt Thành Hoàng chỉ là một chuyện trong đó mà thôi. Bọn chúng chính là muốn chiếm núi làm vua cát cứ một phương. Bình thường nhân vật lợi hại nào đều cũng sẽ có ý tưởng này, không nói đâu xa, chùa Bảo An quỷ có một ổ kia kìa.

Trần Vũ đấm đấm đầu gối đã đi đến mỏi nhừ, đứng lại đánh giá bốn phía xung quanh cửa động, nói: "Dựa theo tình huống hiện tại, phía trước phỏng chừng sẽ có rất nhiều nguy hiểm, mọi người vẫn nên ngồi lại bàn bạc kế hoạch chuẩn bị cho tốt rồi hãy đi tiếp."

Du Thanh Vi không tiếp lời Trần Vũ, nàng hỏi: "Thành Hoàng gia gia, Long sư thúc, Cẩm Trần đạo trưởng, Dực Di đại sư, các ngài có ý kiến gì không ạ?"

Thành Hoàng thấy mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía mình, ông nhìn nhìn Trần Vũ, nói: "Cần phải có kế hoạch gì sao? Tìm được kẻ địch, trực tiếp đánh tới cửa là được rồi. Đánh thắng thì đánh, đánh không lại thì chạy!"

Du Thanh Vi sâu kín nhìn Thành Hoàng, lại quay sang nhìn Lộ Vô Quy, nàng phát hiện tiểu muộn ngốc nhà nàng có rất nhiều chuyện đều là theo Thành Hoàng học được nhuần nhuyễn a.

Thành Hoàng nói: "Tiểu Quy Quy dẫn đường, tìm được tên họ Bạch kia thì cứ một thước đập chết là xong việc."

Trần Vũ đau đầu xoa xoa cái trán, rất muốn hỏi một câu: Các người muốn cứ như vậy mà xông lên sao, không sợ lọt bẫy của Bạch Thái Hoán à? Thành Hoàng, Lộ Vô Quy kỹ thuật chạy trốn là nhất lưu, nhưng bọn họ nhiều người như vậy, có thể chạy trốn được hết chắc?

Nhưng mà, ở đây Thành Hoàng là lớn nhất, bọn họ chỉ là tới hỗ trợ, nếu Thành Hoàng đã nói như vậy thì Trần Vũ cũng không thể phản bác thêm cái gì. Hắn hướng Thành Hoàng ôm quyền, thỉnh Thành Hoàng chiếu ứng nhiều hơn một chút.

Thành Hoàng liếc Trần Vũ một cái, nói: "Tên họ Bạch và tên họ Lý làm ra chuyện lớn như vậy, các ngươi theo chân bọn chúng làm ăn ở cùng một cái địa giới mà lúc trước cũng không nghe được phong phanh tiếng gió, không thấy được một điểm manh mối nào sao?"

Trần Vũ đáp: "Tiểu tử chỉ mới tiếp nhận gia nghiệp bất quá mấy năm, lúc trước chưa từng nghe qua chút tiếng gió nào, thẳng đến cách đây không lâu mới phát hiện manh mối."

Thành Hoàng nâng mắt quét một vòng đám người tu hành của dương gian địa giới đang đứng xung quanh, nói: "Mấy người các ngươi, lúc nào cũng chỉ biết quét tuyết trước cửa nhà mình. Cần phải biết rằng, động phong thủy ở một nơi thôi cũng là động đến phong thủy của cả một địa giới, động phong thủy của cả một địa giới chính là động đến sinh tử của địa giới đó. Nay ra phải cái thứ như vậy, may mắn là bọn chúng không làm nên trò trống gì, còn có thể xử lý được. Một khi bọn chúng làm nên trò trống, Thành Hoàng một châu cũng không quản được thì sẽ phải bẩm báo lên Quỷ Đế. Đến lúc đó Quỷ Đế sẽ trưng binh từ dương gian địa giới của các ngươi để đi đánh bọn chúng! Đánh bọn chúng cần bao nhiêu âm binh thì sẽ thu từ dương gian của các người bao nhiêu người sống! Tùy tiện phát động địa khí gây ra một trận động đất, hoặc là cho một trận ôn dịch gì đó, lại đem đám người ăn không ngồi rồi vô tích sự như các ngươi gom một lần là cơ bản có thể gom đủ số lượng âm binh cần thiết." Ông chốt hạ lại một câu: "Những con quỷ ở Vạn Quỷ Quật chiếm nhang đèn của Thành Hoàng, đoạt cung phụng của Quỷ Đế, dù cho hôm nay không có Tiểu Quy Quy thỉnh Quỷ Đế đến bắt bọn chúng đi thì tương lai không lâu sau bọn chúng cũng sẽ bị Quỷ Đế tìm đến thanh toán thôi."

Khôi Tử Tuyển và Loạn Hoài nghe xong giật hết cả mình, sợ hãi nhìn lẫn nhau không nói được nên lời – – chung quy vẫn là chọc đến Lộ Vô Quy, làm cô ấy thỉnh tới Quỷ Đế!

Du Thanh Vi im lặng. Chuyện Âm Ty triệu binh nàng đã từng nghe nói qua. Trước kia phát sinh rất nhiều tràng thiên tai lớn, nàng còn mơ hồ nghe thấy tiếng huýt gió triệu binh của Âm Ty, lúc ấy nàng chỉ nghĩ là lời đồn mà thôi, hiện giờ nghe thấy Thành Hoàng nói như vậy nàng mới biết, có những lời đồn chưa chắc không phải là sự thật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.