Lộ Vô Quy nhìn thấy mọi người đều ngủ rồi, cô nhàn rỗi không có việc gì bèn kêu Đại Bạch bảo vệ tốt cho Du Thanh Vi, còn mình thì bắt đầu chạy dọc theo bờ sông Âm. 
Cô một hơi chạy ra mười mấy dặm, chạy đến chỗ mà thi quái này nọ dưới sông Âm dù cho có nhảy lên lật trời thì cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ của Du Thanh Vi mới bắt đầu lội xuống sông, bơi sang bờ đối diện bắt đi bắt long lươn. 
Lộ Vô Quy chạy cả trăm dặm đường mới bắt được năm con, cảm thấy mình đi đã đủ lâu rồi mới vội vàng đuổi trở về. Lúc cô về đến nơi thì mấy người Du Thanh Vi đều đã tỉnh ngủ. Du Thanh Vi đang lạnh mặt ngồi ôm bình giữ nhiệt có chứa nước bùa, liếc cũng không thèm liếc cô lấy một cái. 
Lộ Vô Quy nhảy đến bên người Du Thanh Vi, kêu: "Du Thanh Vi, chị xem này, em bắt được những năm con." 
Du Thanh Vi nhìn Lộ Vô Quy, rồi nhìn nhìn mấy con long lươn trong tay em ấy, nàng cũng không rõ tại sao trong lòng lại cảm thấy không thoải mái như vậy! Lúc nãy nàng tỉnh ngủ phát hiện Lộ Vô Quy lại chạy đi đâu mất, tâm tình đột nhiên không được tốt cho lắm. Nàng nói không nên lời Lộ Vô Quy không đúng chỗ nào, đại khái là do cảm thấy Lộ Vô Quy không bồi nàng ngủ mà chỉ lo chạy đi bắt long lươn đi. 
Lộ Vô Quy mê man nhìn Du Thanh Vi đang có chút giận dỗi với mình, tâm nói: "Bệnh rời giường 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-hon-tuc/2637540/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.