Chương trước
Chương sau
Lần này số lượng nhân thủ đi giếng Âm Dương trên đường Thành Hoàng để xuống Vạn Quỷ Quật cũng không nhiều lắm, so với lần trước mang đội đi Quỷ Thị ít hơn rất nhiều. Thượng Thanh Cung có Cẩm Trần đạo trưởng và Ngô Hiểu Ngôn dẫn đội, mang theo mười bốn đệ tử, đây là lực lượng còn sót lại mà Thượng Thanh Cung có thể lấy ra.

Dực Di đại sư cũng đi, còn mang theo Thập Tửu. Vốn dĩ ông cảm thấy đi Âm nguy hiểm, không muốn mang Thập Tửu theo, nhưng khi nhìn thấy Đường Viễn chỉ từ một cái vong hồn trong nháy mắt liền biến thành Quỷ Vương, giống như người gầy đột nhiên phát phì, ông lập tức thay đổi chủ ý mang theo Thập Tửu đi Âm để có thể chạm được cơ duyên nào đó, sẵn tiện tìm thêm thứ tốt cho đồ đệ tăng lên thực lực.

Hạ Nhan Hi chỉ mang theo hai vị mang mặt nạ quỷ được nhà nàng cung phụng, một cái kêu Dạ Xoa, một cái kêu Quỷ Diện.

Du Thanh Vi thì mang theo đội ngũ đi Âm của nhà mình, cộng thêm một tân Quỷ Vương Đường Viễn.

Toàn bộ đội ngũ chỉ có 31 người.

Giờ Tý đường Âm mới mở, nhưng mà giếng Âm Dương trên đường Thành Hoàng có âm khí rất nặng, đôi lúc chỉ mới mười giờ rưỡi mà giếng Âm đã mở rồi.

Đội ngũ của Du Thanh Vi canh giờ khá chuẩn xác, lúc nàng đi đến giếng Âm vừa đúng mười giờ rưỡi.

Nàng và Lộ Vô Quy đi tuốt phía trước dẫn đường, từ xa đã nhìn thấy xung quanh cây hòe quỷ lác đác vài ánh lửa, những ánh lửa đó có của đèn dầu, cũng có của phù hỏa. Đợi đến khi đến gần mới phát hiện có mấy chục người đang vây quanh giếng Âm.

Yến Thính Vũ và Yến Nguyện Bạch của Yến gia cùng với Mạc Phương dẫn theo mười người đàn ông mặc quần áo màu đen đứng một bên.

Trần Vũ, Trịnh Kinh Nhân, Cổ Chính Kinh, Giang Vũ Hiên, Giang Thuần Ninh, Uông Tiểu Tiên và hai anh em Mặc Khuynh Triết, Mặc Tình Thiên cùng với Đông Lai tiên sinh mang theo A Hôi, Nhị Cẩu và người của Đạo Tử Đường, còn có một vài tốp năm tốp ba người đứng một bên, Du Thanh Vi không quen biết bọn họ.

Nhìn thấy đám người này Du Thanh Vi có chút ngoài ý muốn, nàng không nghĩ Hiệp Hội sẽ chịu ra tay nhanh như vậy. Bất quá, nàng cũng không để ý bọn họ, chỉ đứng cách xa nhóm người của Hiệp Hội mười mét, lạnh mặt nhìn dấu vết của giếng Âm đang từ từ hiện ra, đạm nhạt trong suốt đến nỗi tựa hồ gió thổi qua liền sẽ tán đi.

Hành động của Hiệp Hội không chỉ làm nàng thất vọng và buồn lòng mà càng nhiều hơn là sợ hãi. Nàng sợ theo chân bọn họ đi cùng một chỗ, không cẩn thận sẽ bị bọn họ hố chết.

Đột nhiên có người sợ hãi kêu lên: "Đường Viễn!"

Người của Hiệp Hội Dân Gian Tông Giáo nhìn thấy Đường Viễn liền khiếp sợ không thôi, không ít người trên mặt còn hiện ra vẻ thất kinh.

Chuyện Đường Viễn bị giết chết, trên đầu còn cắm triệt hồn đinh đã truyền ra khắp nơi, tuy rằng lúc sau Lộ Vô Quy có la lên rằng hồn của anh ta còn ở, nhưng bọn họ chỉ nghĩ hẳn là một tia hồn phách còn sót lại để đem về nhà làm hậu sự mà thôi. Ai có thể nghĩ đến, anh ta giống như không có việc gì mà xuất hiện trở lại trước mắt bao người như thế!

Trịnh Kinh Nhân kinh hô một tiếng: "Đó không phải là Đường Viễn, là Quỷ Vương a!"

Đường Viễn nghe thấy âm thanh nghị luận của mấy người trong Hiệp Hội, anh giương mắt nhìn thoáng qua rồi tiếp tục hướng ba người quỷ đạo học hỏi kinh nghiệm làm quỷ. Anh là quỷ mới chết, đồ vật cần phải học đặc biệt nhiều.

Yến Thính Vũ đi đến bên cạnh Du Thanh Vi, hỏi: "Nhà của em đây là...." Nàng ta còn chưa nói xong thì thấy Du Thanh Vi cười như không cười nhìn mình, ánh mắt lạnh băng, từ đầu đến chân đều toát ra hơi thở cự tuyệt giao tiếp với người ngoài.

Trần Vũ cũng đi tới cười chào đón: "Du đại tiểu thư." Sau đó quay sang chào Lộ Vô Quy: "Tiểu Lộ đại sư."

Du Thanh Vi lạnh lùng gật đầu, coi như đáp lại.

Trần Vũ không để bụng sự lãnh đạm của Du Thanh Vi, cũng không biện giải cái gì, chỉ cẩn thận đánh giá Đường Viễn mấy lần xác thật xem anh ta có thực sự trở thành Quỷ Vương hay không. Hắn lại tiến lên thêm mấy bước chào hỏi Cẩm Trần đạo trưởng và Dực Di đại sư rồi mới quay về nhóm của mình.

Yến Thính Vũ và Trần Vũ đều chạm phải cái đinh mềm, những người khác thấy vậy cũng không dám qua đây tiếp đón nữa.

Bất quá Hiệp Hội bên kia vẫn tiếp tục nghị luận sôi nổi, không ít người còn dừng tầm mắt ở trên người Du Thanh Vi và Đường Viễn. Ngẫu nhiên còn nói vài câu như: "Du gia cũng thật lợi hại", "Đường Viễn vừa mới chết đã có thể trở thành Quỷ Vương...", "Không biết có bí pháp gì hay không", "Nghe nói có giao tình rất sâu với Thành Hoàng".

Bên này Long sư thúc kêu mọi người kiểm kê lại nhân thủ, kiểm tra đồ vật tùy thân xem có để sót thứ gì hay không.

Đến mười một giờ, giếng Âm hoàn toàn mở ra.

Đám người Trần Vũ vây quanh bên thành giếng nhìn xuống dưới đánh giá, chỉ thấy trong giếng âm khí cuồn cuộn không nhìn được tới đáy, có người thử buộc một con gà sống vào dây thừng rồi thả xuống giếng, dây thừng dài mấy chục mét thả mãi cũng không chạm được đáy, sau khi kéo con gà lên lại thì con gà chỉ còn trơ lại bộ xương.

Du Thanh Vi không muốn cùng người của Hiệp Hội đi chung một đường, nàng vốn định chờ bọn họ xuống trước nhưng chờ nửa ngày mà bọn họ vẫn không nhúc nhích. Nàng nói với Lộ Vô Quy: "Chúng ta qua đó xem thử."

Lộ Vô Quy tiến đến bên cạnh giếng Âm, thăm dò nhìn xuống bên dưới rồi hỏi mấy người Trần Vũ: "Các người không xuống sao?"

Trần Vũ đem sợi dây thừng còn cột bộ xương gà đưa cho Lộ Vô Quy xem, hắn thấy Lộ Vô Quy tức giận trợn trắng mắt liếc nhìn mình, vội vàng làm một cái thủ thế "mời" với Lộ Vô Quy.

Lộ Vô Quy ném cho hắn bốn chữ "loanh quanh lòng vòng", xoay người vẫy vẫy tay với Long sư thúc, nói: "Có thể đi rồi!" Cô nói xong, rút ra thước phép Lượng Thiên, trong miệng nhanh chóng niệm quyết khai quang cho thước phép, sau đó hét lớn: "Người sống mượn đường, âm linh nhường đường, nếu dám không nghe, tất trảm không tha!" Giọng nói trong trẻo vang vọng trong bầu trời đêm, xung quanh lập tức an tĩnh lại.

Lộ Vô Quy nâng tay vẽ một đạo Thái Cực, nhỏ giọng thì thầm: "Thái Cực vô cực, Âm Dương mở đường!" Cô tung người nhảy lên, đánh một đạo Thái Cực ấn vào trong giếng Âm. Trong giếng phát ra một tiếng "A—" thê lương thảm thiết.

Lộ Vô Quy hừ một tiếng, nói: "Kêu nhường đường không chịu nghe, ở đó há mồm ra chờ đồ ăn rớt xuống, nào có chuyện tốt như vậy chứ!"

Long sư thúc lấy ra sợi dây thừng màu đen có trấn bùa, cột một đầu trên thành giếng, ông dùng sức giật giật mấy cái kiểm tra xem đã cột chắc chắn hay chưa rồi mới quăng đầu còn lại vào trong giếng.

Lộ Vô Quy đứng nhìn, đợi Long sư thúc chuẩn bị xong hết mới nói với Du Thanh Vi: "Em xuống trước cho." rồi xoay người nhảy xuống.

Giếng Âm này cũng không sâu, Lộ Vô Quy nhẹ nhàng nhảy một cái liền xuống tới đáy giếng. Nhưng mà đây là giếng Âm, dương khí rất ít, âm khí lại nặng vô cùng khiến cho đám người phía trên thành giếng trông có vẻ đen sì lì, giọng nói của bọn họ cũng không truyền xuống được, chỉ có thể nghe thấy âm thanh loáng thoáng như có như không truyền đến.

Lúc Lộ Vô Quy nhảy xuống thăm dò thì Du Thanh Vi cũng theo dây thừng leo xuống. Cô nhanh chóng đỡ lấy nàng.

Sau đó là Tả Tiểu Thứ, Đường Viễn và những người còn lại cũng lục tục xuống tới.

Tả Tiểu Thứ vừa rơi xuống đáy giếng Âm liền trấn lên người bùa nặc dương, cẩn thận rút kiếm ra đề phòng xung quanh. Cô nhìn thấy con gà lúc nãy chỉ còn trơ lại bộ xương nên biết dưới này hẳn là có đại quỷ thích ăn thịt sống hoặc là quỷ quái nào đó đang rình rập.

Lúc đường Âm Dương còn chưa mở mà đã có một đám người sống tụ tập phía trên, khí vị nồng như vậy đương nhiên sẽ đem lũ quỷ dẫn dụ ra tới.

Lúc trước Tả Tiểu Thứ và Du Thanh Vi đã từng bị kẹt ở nơi này, khi đó hai nàng công lực không cao, hai mắt bôi đen chẳng thấy gì, hiện giờ thì khác, vừa liếc mắt một cái là có thể nhìn ra âm khí xung quanh được tạo ra từ sương mù quỷ, trong âm khí còn cất giấu quỷ khí.

Sau lưng của Du Thanh Vi nóng lên, một cỗ dòng nước ấm từ xương sống chảy xuôi khắp toàn thân khiến cho đường Âm lạnh băng đột nhiên không còn lạnh nữa. Đường Âm vốn dĩ âm u mờ mịt trong phút chốc hiện ra rõ ràng rành mạch trước mắt nàng, thị lực hiện tại của nàng tốt đến nỗi có thể nhìn thấy rõ mọi thứ ở đây như thể lúc trời trong ở dương gian.

Đại Bạch luôn súc trong xương sống của nàng ngủ nướng cũng chui ra tới, hoá thành một con giao long to hơn một trượng vung lên cái đuôi nhào vào đám âm hồn quỷ vật — Giờ ăn tới rồi!

Lần trước Du Thanh Vi tới đây cái gì cũng không nhìn thấy, hiện giờ tuy có thể nhìn rõ nhưng lại không phân biệt được phương hướng, bởi vì chỗ nào nhìn cũng giống nhau, đường đi cũng không có một cái. Chỗ mà chân nàng dẫm lên đều do âm khí tạo thành, tuy thoạt nhìn có vẻ vững chắc như đất bằng nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn kỹ một chút thì sẽ thấy được âm khí cuồn cuộn bốc lên, trừ bỏ có xương cốt tàn toái rải rác thì không có một cái gì khác. Nơi này cùng chùa Bảo An quỷ không giống nhau chút nào.

Nàng cẩn thận đánh giá bốn phía xung quanh, phát hiện có một nơi âm khí đặc biệt nặng, giống như một tòa cao ốc quái vật khổng lồ chiếm cứ một phương. Nàng chỉ về phía đó, hỏi: "Tiểu muộn ngốc, chỗ đó chính là cây hòe quỷ mà lúc trước chị gặp phải sao?"

Lộ Vô Quy "dạ" một tiếng rồi tiếp tục kiểm kê nhân số, cô đếm lần thứ nhất xong liền cảm thấy không đúng, nhiều ra thêm hai người, lại đếm thêm một lần nữa, nhiều ra thêm ba người, lại đếm tiếp thì thấy người của Hiệp Hội theo dây thừng đu xuống. Cô ngẩng đầu nhìn lên miệng giếng Âm, qua chừng mười giây thì thấy có thêm người leo xuống, vẫn là dùng sợi dây thừng mà Long sư thúc buộc vào miệng giếng lúc nãy. Lộ Vô Quy tức giận đến muốn đánh ra một đạo bùa hỏa đốt sợi dây thừng.

Long sư thúc kêu Ngô Hiểu Ngôn kiểm kê người của Thượng Thanh Cung, thấy không còn thiếu ai mới nói với Lộ Vô Quy: "Đủ người rồi. Tiểu Lộ, con quen thuộc đường Âm hơn so với chúng ta, con dẫn đường đi."

Lộ Vô Quy "dạ" một tiếng, nói: "Theo sát tôi nha." Cô nắm thước phép Lượng Thiên trong tay, nhảy chân sáo hướng về phía cây hòe quỷ mà đi.

Cô nhảy một bước, thoạt nhìn có vẻ không nhảy xa nhưng dưới chân lại như giẫm lên ván trượt, một bước nhảy ra chừng bảy mét, ba bốn bước đã nhảy ra hai mươi mấy mét, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Du Thanh Vi la lên: "Tiểu muộn ngốc, trở lại đây."

Lộ Vô Quy nghe thấy tiếng gọi của Du Thanh Vi từ rất xa truyền đến, cô quay đầu nhìn lại, sửng sốt một chút, tâm nói: "Mọi người đi cũng thật là chậm a!" Cô nhảy trở về, hỏi: "Sao mọi người lại không chạy theo vậy?"

Du Thanh Vi nói thầm trong bụng: "Đây là đường Âm, mọi người làm sao có thể đi nhanh được giống một Đại Quỷ Yêu như em chứ." Nàng vội vàng nắm lấy tay Lộ Vô Quy, nói: "Em đừng đi nhanh như vậy, chị theo không kịp."

Lộ Vô Quy cúi đầu nhìn Du Thanh Vi đang nắm chặt tay của mình, mỹ tư tư nghĩ: "Chị muốn dắt tay em thì cứ nói trắng ra đi, em sẽ để cho chị dắt mà."

Du Thanh Vi nói: "Nơi này và bờ sông Âm có vẻ không giống nhau cho lắm."

Lộ Vô Quy khó hiểu nhìn nhìn Du Thanh Vi.

Du Thanh Vi nói: "Chị đang nói về đất ấy."

Lộ Vô Quy đáp: "Đúng rồi, sông Âm có bờ sông nha, nơi này thì chỉ toàn là âm khí thôi. Bờ sông Âm âm khí nặng hơn nhiều, lại có thêm trầm tích của sông Âm bồi đắp, ngày rộng tháng dài sẽ tạo thành một loại đá đen giống như nham thạch vậy, gọi là âm thạch. Sông Âm là thủy mạch của đường Âm, từ phong thủy tới nói cũng có thể gọi là long mạch.... Ể?"

Du Thanh Vi hỏi: "Làm sao vậy?"

Lộ Vô Quy ngưng thần lắng nghe, có tiếng quỷ hú, hướng của cây hòe quỷ có sương mù cuồn cuộn dâng lên, còn có một đạo kim quang bắn lên cao, cô nói thầm trong bụng: "Đang đánh nhau hả ta?" Cô bước nhanh một bước tính đi xem là cái gì, kết quả tay của cô bị Du Thanh Vi nắm chặt lấy, vừa mới nhấc chân lên đã bị túm trở về. Cô nhìn Du Thanh Vi, thấy Du Thanh Vi cũng đang đi nhưng lại đi vô cùng chậm, cô nhìn sang mấy người Long sư thúc, bọn họ cũng ra sức đi rất nhanh, nhưng bước chân bán ra lại chậm vô cùng, chân bọn họ dẫm lên âm khí, bước một bước lại bị kéo lui nửa bước. Cô lấy ra một lá bùa, hét lớn: "Thiên địa vô cực, Âm Dương mượn phép, mở đường Hoàng Tuyền!" Phù quang trong tay vừa bắn ra, một con đường đất vàng liền xuất hiện trước mặt bọn họ. Cô nói: "Phù lộ chỉ có thể duy trì trong thời gian một nén nhang thôi, mau chạy!"

Long sư thúc thông báo cho mọi người, theo sát sau Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy cất bước chạy về phía trước.

Lộ Vô Quy và Du Thanh Vi nắm tay chạy song song với nhau, sau lưng hai nàng còn cõng balo cực to, nhìn từ phía sau hai nàng giống như đôi tình nhân nhỏ ra ngoài đi du lịch chứ không phải là đi Âm chơi trò mạo hiểm.

Tả Tiểu Thứ mắng thầm: "Tới đường Âm rồi mà còn ngược cẩu." Cô tra kiếm vào vỏ, nắm lấy dây đeo của balo cất bước chạy như bay. Balo của cô nặng tới 15kg lận a! Dư quang khóe mắt của cô nhìn thấy Đường Viễn nhẹ nhàng thong thả chạy bên cạnh không cần mang theo đồ vật gì, cô vội vàng gỡ balo của mình xuống đưa cho Đường Viễn, nói: "Cõng balo giúp tôi đi."

Tả Tiểu Thứ nhẹ buông tay, balo xuyên qua tay của Đường Viễn rớt xuống đất.

Đường Viễn vội vàng thả ra một cỗ quỷ lực bao lấy balo rồi ôm vào trong ngực, nói: "Mới vừa thành quỷ, không quen sử dụng quỷ lực cho lắm."

Tả Tiểu Thứ hỏi: "Anh mang được không đó?"

Đường Viễn cạn lời, tốt xấu gì cũng là Quỷ Vương mới nhậm chức a, cho dù không có bản lĩnh như Quỷ Vương lâu năm nhưng cõng balo thì vẫn cõng được chứ sao không. Anh dùng quỷ lực quấn lấy balo rồi đeo lên lưng, nói với Tả Tiểu Thứ: "Đi thôi." Anh thấy Tả Tiểu Thứ bị tuột lại ở phía sau cùng của đội ngũ nên dùng quỷ lực quấn lấy Tả Tiểu Thứ, đưa cô một đoạn.

Người của Hiệp Hội xuống giếng quá chậm, đám người của Lộ Vô đều đã đi mất mà bọn họ vẫn chưa xuống giếng hết. Người đã xuống giếng trước chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy người Lộ Vô Quy bay nhanh biến mất trong bóng đêm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.