Chương trước
Chương sau
Tả Tiểu Thứ bị trận trượng này dọa cho hết hồn, cô cả kinh kêu lên: "Làm gì đông người dữ vậy, họp chợ à." Cô nâng tay nhẹ nhàng chọc chọc Du Thanh Vi, thấp giọng hỏi: "Không phải chỉ là tới đưa cơm thôi sao? Sao nhiều người chạy theo quá vậy?"

Du Thanh Vi bất đắc dĩ cười cười. Nàng lấy bàn gấp đặt ở băng ghế sau xe ra, bày lên cơm cúng cùng với máu gà trống bảy năm, đốt nhang tế bái cho Lộ Vô Quy xong rồi đem nhang cắm vào bát cơm, kêu: "Tiểu muộn ngốc, tới ăn cơm đi." Nàng không thấy Lộ Vô Quy ra tới nên gọi lại lần nữa: "Tiểu muộn ngốc, ăn cơm."

Bỗng nhiên có một cỗ gió Âm cuốn tới. Gió Âm này từ lòng đất thổi ra, giống như một cái vòi rồng nhỏ xoay tròn, một đoàn huyết ảnh từ gió Âm chui ra, đi kèm với cơn gió Âm kia còn có hai khối sương mù quỷ.

Đoàn huyết ảnh chỉ trong chớp mắt liền ngưng tự ra hình người, lộ ra một khuôn mặt tươi cười xán lạn, kêu: "Du Thanh Vi, chị đã đến rồi à."

Du Thanh Vi nhìn thấy Lộ Vô Quy liền nhoẻn miệng cười, chợt thấy trên tay em ấy hình như đang dẫn theo cái gì. Nàng nhìn kỹ lại thì thấy có hai luồng sương mù quỷ bị ánh sáng của nhang đèn trói chặt, hai luồng này cũng không hẳn gọi là sương mù quỷ, mà giống hai cái khối ngọc đen quỷ khí dày đặc, hai khối ngọc đen này còn có máu tươi chảy xuôi. Đây là Quỷ Yêu? Ánh mắt Du Thanh Vi hơi lóe lên, hỏi: "Tay của em đang giữ cái gì vậy?"

Lộ Vô Quy cười hì hì đáp: "Khôi Tử Tuyển nha!" cô dùng sức giật giật, nói: "Đừng có mà giả chết!"

Khối sương mù quỷ bên tay trái của cô hóa thành một người phụ nữ mỹ lệ yêu diễm khí chất mang theo mấy phần lười biếng. Cổ của mỹ nữ bị Lộ Vô Quy bóp trong tay, vẻ mặt ả vô cùng bất đắc dĩ ngồi bẹp dưới đất, cười khổ nói: "Du Thanh Vi, tôi có trêu cô chọc cô gì đâu a?"

Khối sương mù quỷ bên tay phải của Lộ Vô Quy cũng ngưng ra hình người, hóa thành một người phụ nữ thanh diễm tuyệt luân, người phụ nữ kia quỳ rạp trên mặt đất, đáng thương hề hề ngẩng đầu lên, ả ta vừa liếc nhìn thấy Phạm đại sư liền hai mắt tỏa sáng, biểu tình rưng rưng chực khóc, điềm đạm kêu: "Hoa hoa, cứu chị."

Giọng nói nhão nhoẹt làm ruột gan muốn đứt ra từng khúc, khiến cho Lộ Vô Quy run tay suýt chút nữa ném Khôi Tử Tuyển vào bụi cây.

Tiếng kinh hô hết đợt này đến đợt khác vang lên: "Loạn Hoài!"

"Một chi liễm phấn loạn sông Hoài, mười năm gió xuân say gió thu."

"Quỷ quân sư!"

Hạ Nhan Hi kinh ngạc hỏi: "Người vừa mới gọi Phạm đại sư là Hoa Hoa hình như là Khôi Tử Tuyển?"

Du Thanh Vi "ừm" một tiếng, đáp: "Chính là ả." Nàng quay sang nói với Lộ Vô Quy: "Tiểu muộn ngốc, ăn cơm trước đi."

Khôi Tử Tuyển hai mắt đẫm lệ nhìn Phạm đại sư, vô cùng bi thương kêu lên: "Hoa Hoa, em có còn nhớ hơn hai mươi năm trước lúc em lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, chị là người đã mua tiểu lung bao* cho em ăn không? Em từng nói dù cho ân tình chỉ là một bát cơm thì sau này em cũng sẽ lấy biển lớn để hồi báo mà. Hoa hoa, cứu chị."

*Tiểu lung bao: loại bánh bao vỏ mỏng, bên trong có thịt và nước canh nóng ăn rất ngon.

Loạn Hoài liếc Khôi Tử Tuyển một cái rồi nhìn sang Phạm đại sư, ả nhắm mắt lại, giả chết! Ả đã sớm biết Khôi Tử Tuyển có muôn hình nghìn mặt, da mặt gốc còn không có nên không cần trông cậy vào việc Khôi Tử Tuyển sẽ biết giữ mặt mũi cho bản thân!

Phạm đại sư yên lặng nhìn Khôi Tử Tuyển, một câu cũng không nói nên lời.

Tào Minh Nịnh đứng sau lưng Phạm đại sư ló đầu ra, tò mò nhìn Khôi Tử Tuyển.

Du Thanh Vi khiếp sợ quay đầu nhìn về phía Phạm đại sư. Lúc trước nàng biết được tin tức để đi tìm Khôi Tử Tuyển ở Quỷ Thị là do Phạm đại sư cung cấp, không nghĩ tới Phạm đại sư và Khôi Tử Tuyển thật sự có giao tình. Nàng thấy Phạm đại sư đang nhìn Khôi Tử Tuyển không chớp mắt, không biết suy nghĩ cái gì.

Khôi Tử Tuyển lại nói: "Hoa Hoa, em có còn nhớ năm ấy em chỉ mới có bảy tuổi hay không? Em lưu lạc ngoài đường, còn bị mắc mưa, tiết trời thì lạnh lẽo, là chị đã nắm tay dắt em đi mua bánh bao. Hoa Hoa, em đã quên ai là người nuôi lớn em sao? Là ai đã tìm sư phụ cho em học được một thân bản lĩnh như bây giờ chứ?"

Loạn Hoài lạnh như băng phun ra một câu: "Khôi Tử Tuyển, nếu ngươi không muốn chết thì mau câm cái miệng lại." Phạm Đào Hoa nếu đã tới đây thì có nghĩa là nàng ấy muốn cứu ngươi. Ngươi mẹ nó ở trước mặt bao người nói mấy câu lộ ra tới cả đáy, đừng để cho Phạm Đào Hoa còn chưa cứu được ngươi thì đã hãm luôn cả bản thân vào.

Khôi Tử Tuyển nghe vậy tức khắc im lặng chảy dài hai hàng nước mắt, ủy ủy khuất khuất ngồi một chỗ không lên tiếng nữa.

Lộ Vô Quy hút một hơi đem cơm cúng ăn sạch sẽ, chỉ chừa lại chút tro cặn ở đáy bát. cô ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, hỏi: "Sao nhiều người chạy tới đây dữ vậy hen?"

Du Thanh Vi nói: "Chị phải thẩm tra kỹ càng Khôi Tử Tuyển và Loạn Hoài, sợ có người tới đây giải cứu hai ả nên mới mang theo chút nhân thủ lại đây." Nàng đưa balo của Lộ Vô Quy cho em ấy, nói: "Balo của em đây này, hôm qua em bỏ chạy quên lấy đi."

Lộ Vô Quy nhìn balo rồi nói: "Bùa trong balo em không dùng được, pháp khí cũng không dùng được nốt, cho chị hết đó." Cô giơ tay lên phất một cái, khóa kéo của balo liền mở ra, ba tấm kim bạc tiền lấp lánh bay ra rơi xuống tay cô. Cô nhét kim bạc tiền vào trong túi quần rồi nói: "Em đi nha."

Du Thanh Vi gọi lại: "Tiểu muộn ngốc."

Lộ Vô Quy quay đầu nhìn Du Thanh Vi, hỏi: "Hửm? Luyến tiếc em à?" Cô thấy Du Thanh Vi đang dùng ánh mắt lưu luyến nhìn mình, rõ ràng chính là luyến tiếc mình nha. Cô nói: "Tối nay em phải đi bắt chuột nữa, ngày hôm qua bận đi bắt Khôi Tử Tuyển và Loạn Hoài nên không có thời gian đi bắt chuột."

Du Thanh Vi nói: "Em cẩn thận một chút, Bạch Thái Hoán và Lý Thái Hưng lấy những người trúng oan nghiệt huyết chú làm mồi để dụ em vào bẫy rập đó."

Lộ Vô Quy gật đầu "dạ" một tiếng, cô phất phất tay rồi biến thành một đoàn sương máu chui vào lòng đất.

Đột nhiên một đạo kim quang từ trong tường viện bắn ra, chuẩn xác đánh vào trên người Lộ Vô Quy, Lộ Vô Quy vừa biến thành đoàn sương máu "Ui da" một tiếng la lên, nháy mắt co lại thành một đoàn huyết vụ nho nhỏ, dường như muốn tùy thời tiêu tán theo gió,

Bạch trạch nguyên bản vô cùng yên tĩnh bỗng dưng đèn đuốc sáng trưng, cổng lớn đang đóng chặt cũng mở ra.

Hai đội nhân thủ xếp hành chỉnh tề xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Đội thứ nhất đứng bên trái cổng lớn mặc áo sơ mi và quần tây màu trắng, trong tay bọn chúng cầm thanh đao dài một mét, thanh đao chỉ thẳng lên trời, khuôn mặt đằng đằng sát khí. Phía bên phải cổng lớn là đội thứ hai, mặc áo sơ mi đen và quần tây đen, cầm đao dài chĩa lên trời giống hệt đội bên trái. Hai đội ngũ xếp hàng kéo dài từ cổng lớn cho đến giữa sân, nơi đặt một cái pháp đàn. Pháp đàn này được dựng lên cao hơn so với mặt đất một chút, phía sau pháp đàn treo một lá cờ Thái Cực Đồ thật lớn.

Bạch Thái Hoán đứng trên pháp đàn, lưng dựa vào Thái Cực Đồ, hai bên trái phải là hai hàng nam tử được vẽ bùa chí dương chí cương trên lưng, tạo thành hai con rồng một trắng một đen. Phía trước mặt lão là hồ phun nước ngay cổng lớn, giữa hồ còn có một khối thủy tinh thật lớn, nước trong hồ phun lên khối thủy tinh kia tản ra hơi nước tràn ngập khắp sân.

Bạch Thái Hoán chắp kiếm trong tay, tay phải chĩa thẳng mũi kiếm lên trời, tay trái bắt ấn niệm quyết. Lá cờ Thái Cực thật lớn phía sau lưng lão bị gió đêm thổi đến hô hô rung động, không chỉ có lá cờ rung động mà Thái Cực Đồ cũng rung động theo tạo thành một vòng quang ảnh, tựa hồ như Thái Cực đang xoay tròn.

Hình ảnh dừng ở trong mắt những người khác không phải là lá cờ bị gió thổi tung bay, mà nó giống như đang hiên ngang đón gió.

Nhưng trong mắt Du Thanh Vi thì khác, hai cực âm dương trên Thái Cực Đồ kia đang xoay tròn hút lấy lực lượng của phong thủy pháp trận để áp chế Lộ Vô Quy.

Khôi Tử Tuyển thấy thế, lúc đầu còn có chút sửng sốt, nhưng biểu tình ngay sau đó liền biến thành vui mừng khôn xiết, đắc ý cười to: "Ha ha ha ha! Bạch Thái Hoán, làm tốt lắm! Bạch Thái Hoán mau cứu tụi tôi a—"

Loạn Hoài thừa dịp Lộ Vô Quy bị đánh lén, lực chú ý của mọi người đều tập trung vào Lộ Vô Quy và Bạch Thái Hoán, ả đang yên lặng cố gắng cởi bỏ phong ấn mà Lộ Vô Quy tạo ra, kết quả Khôi Tử Tuyển cười to như phát cơn động kinh khiến cho mọi người đều quay lại chú ý đến nơi này, ả tức giận đến khuôn mặt đều vặn vẹo, quát lên: "Khôi Tử Tuyển, ngươi câm miệng lại cho ta!" Ả vừa nói xong thì bị Dực Di đại sư dùng cái túi bùa vàng mà ông đeo trên thắt lưng chụp lên đầu, thế là Loạn Hoài trơ mắt nhìn bản thân bị thu vào túi nhốt quỷ.

Thanh âm của Khôi Tử Tuyển tức khắc giống như vịt bị bóp cổ, tắt đài.

Dực Di đại sư thu xong Loạn Hoài liền quay sang chụp túi bùa lên đầu Khôi Tử Tuyển, thế là Khôi Tử Tuyển đã được đoàn tụ cùng Loạn Hoài. Ông thắt miệng túi lại, sau đó giống như nhào bột mà xoa nắn một hồi, cuối cùng túi bùa biến thành một quả cầu to cỡ trái táo được ông nhét vào trong tay áo, ông xoay người làm một cái Phật lễ với Phạm đại sư rồi hỏi: "A di đà Phật! Phạm thí chủ, cô không ngại bần tăng thu phục hai yêu này chứ?"

Phạm đại sư khóe miệng có chút co giật, đáp: "Không ngại."

Giọng nói giận không thể át của Loạn Hoài từ trong tay áo của Dực Di đại sư truyền ra: "Khôi Tử Tuyển, bà đây muốn cùng ngươi một cắt hai đứt!!!"

Khôi Tử Tuyển cả giận đáp lại: "Cắt thì cắt, đứt thì đứt, có bản lĩnh thì ngươi đừng có chen chung một cái túi thu quỷ với bà! Mẹ nó bà đây đều sắp bị ngươi đè chết rồi!"

Dực Di đại sư chắp tay làm một cái Phật lễ, nói: "A di đà Phật, Khôi thí chủ, Loạn Hoài thí chủ, dĩ hòa vi quý, chớ có nội chiến." Ông nói xong liền giương mắt nhìn về phía Bạch trạch.

Du Thanh Vi vọt tới chỗ Lộ Vô Quy đang bị Âm Dương Thái Cực Đồ trấn trụ, nàng hô thanh: "Tiểu muộn ngốc", sau đó quay đầu lại lớn tiếng hét lên: "Giết đi vào!"

Long sư thúc, Tiết Nguyên Kiền, Tả Tiểu Thứ, Đường Viễn, Đà gia cùng với nhân thủ mà ông mang theo vọt lên, rút ra binh khí đánh vào trong sân.

Hạ Nhan Hi la to: "Dịch thúc, hỗ trợ!" Người từ trên xe buýt dừng cách đó không xa cũng lao xuống, dẫn theo binh khí chạy nhanh đuổi tới.

Ngô Hiểu Ngôn nghe đệ tử của Thượng Thanh Cung quay lại báo cáo, lập tức mang người chạy tới Bạch trạch. Bọn họ tới hơi trễ nên mấy chỗ đậu xe gần Bạch trạch nhất đều đã bị chiếm hết, chỉ có thể đỗ xe cách Bạch trạch hơn trăm mét. Nhưng chút khoảng cách này, chạy tới nơi cũng chỉ mất mười mấy giây thời gian.

Ngay lúc đoàn người Hạ Nhan Hi và Thượng Thanh Cung đuổi tới, trong Bạch trạch lại chạy ra thêm một đám nhân thủ chặn lại cổng lớn, đám người này là thủ hạ của Lý Thái Hưng mang tới hỗ trợ Bạch Thái Hoán.

Lý Thái Hưng mặc đường trang, tay cầm quải trượng khí thế uy vũ, khóe miệng mỉm cười nhìn đội ngũ hơn hai trăm người trước mặt, lão nói: "Tối nay đánh một trận sống mái đi...." Lão ta còn chưa nói xong thì nhìn thấy đoàn sương mù quỷ bị Thái Cực Âm Dương song long cục trấn trụ đột nhiên ngưng tụ thành một đoàn huyết sắc hình Thái Cực. Thái Cực này được tạo nên bởi hai con cá âm dương màu đỏ như máu, đầu con này ngậm lấy đuôi con kia.

Huyết sắc Thái Cực chậm rãi xoay tròn, huyết vụ tán ở xung quanh Thái Cực nhanh chóng tụ lại thành những đường dài ngắn không đồng nhất vây quanh Thái Cực, không bao lâu liền hợp thành bát quái. Quẻ tượng của bát quái này biến ảo không ngừng, chỉ có thể nhìn thấy rõ nhất là hai quẻ Càn và Khôn.

Một cái đồ án Thái Cực bát quái đỏ như máu ngăn trở ở giữa hai phe nhân thủ.

Quẻ tượng bát quái biến ảo không ngừng, huyết sắc Thái Cực xoay tròn trong không trung, lộ ra cảm giác yêu dị vô cùng.

Một giọng nói trong trẻo chậm rãi truyền ra từ bên trong đồ án Thái Cực bát quái đỏ như máu: "Thiên địa vô cực, càn khôn mượn pháp, âm dương quy nhất, Thái Cực hóa Vô Cực, Bát Quái quy thiên địa!" Giọng nói vừa vang lên, đồ án Thái Cực bát quái huyết sắc nháy mắt tản ra, giống như một mảnh lụa đỏ màu máu nhanh chóng thấm vào lòng đất.

Du Thanh Vi cho rằng Lộ Vô Quy xảy ra chuyện, nàng bi thương hét to: "Tiểu muộn ngốc!"

Bạch Thái Hoán cả người run lên, giống như nhận phải một đòn nghiêm trọng, hai mắt lão trợn to, tơ máu tràn đầy hai mắt, huyết sắc nhè nhẹ nhanh chóng khuếch tán xung quanh, mặt lão bắt đầu đỏ bừng, gân xanh trên trán, cổ và mặt đều lồi lên, sau đó lão há mồm phun ra một búng máu, thân mình không khống chế được ngã nhào về phía trước, đầu gối bên phải nặng nề đập lên trên mặt đất.

Lão ta bị trúng một đòn thương nặng, hai hàng thủ hạ mặc đồ đen trắng kết trận đứng hai bên tức khắc không duy trì được trận hình, nháy mắt tan rã. Bọn chúng vừa lệch khỏi trận hình, bùa được vẽ trên lưng bọn chúng ngay lập tức nhòe đi, giống như mực bị hòa tan trong nước.

Bạch Thái Hoán ngẩng đầu, mắt chảy máu tươi, lão gào lên tê tâm liệt phế: "Sao có thể! Con nhãi đó sao có thể phá được trận của ta!"

Du Thanh Vi nghe tiếng gào của Bạch Thái Hoán liền quay đầu nhìn lại, thấy hai mắt lão ta xuất huyết, trong đầu nàng hiện lên hai chữ "Phản phệ!" Vừa nghĩ như vậy, trong lòng nàng ngay lập tức cảm thấy vui vẻ! Nếu Bạch Thái Hoán lọt vào phản phệ có nghĩa là trận pháp đã bị phá, Lộ Vô Quy đã chạy thoát!

Long sư thúc phản ứng cực nhanh, la lên: "Giết đi vào!" Ông nhấc lên hắc kim trọng đao vọt thẳng đến chỗ Lý Thái Hưng!

Lý Thái Hưng hét lớn: "Ngăn bọn chúng lại!" Thủ hạ ở sau lưng lão rút ra dao găm đón lấy trọng đao của Long sư thúc giết tới.

Lý Thái Hưng chạy về phía Bạch Thái Hoán, vừa chạy vừa hỏi to: "Lão Bạch, ông không sao chứ?" Lão ta đuổi tới bên người của Bạch Thái Hoán, nâng Bạch Thái Hoán dậy rồi nhìn về phía đám người đang đánh giết ở cổng lớn, quát to: "Đi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.