Tiếng nức nở trầm thấp vang vọng bên tai. 
Du Thanh Vi mở mắt ra, nàng quay đầu nhìn sang thì thấy Tả Nhàn đang ngồi bên cạnh giường bệnh nhỏ giọng nức nở. 
Tả Nhàn thấy Du Thanh Vi tỉnh, vội vàng lau nước mắt rồi nói: "Tỉnh rồi? Bác sĩ nói gan và phổi của con bị ứ máu, muốn con phải nằm trên giường nghỉ ngơi." 
Du Thanh Vi "dạ" một tiếng, nàng quay đầu nhìn xung quanh, thấy bên ngoài trời đã tối hẳn, trong phòng bệnh chỉ có mẹ nàng mà không có bóng dáng của Lộ Vô Quy, cũng không thấy balo em ấy luôn mang theo bên người. 
Người sớm chiều ở chung, nói không còn liền không còn. 
Du Thanh Vi trong lòng trống rỗng, nước mắt đong đầy hốc mắt, theo khóe mắt lăn xuống. 
Tả Nhàn nhìn thấy Du Thanh Vi im lặng rơi lệ, bà cũng không biết nên khuyên thế nào, chỉ có thể gắt gao nắm lấy tay con gái. 
Du Thanh Vi nhắm mắt lại. Bộ dáng khi chết của Lộ Vô Quy đan chéo trước mắt nàng. Lôi điện đánh xuống bổ lên đầu Lộ Vô Quy, làm cho em ấy đương trường tán thành sương mù quỷ; Lộ Vô Quy bị thây máu móc ra trái tim, cả người huyết nhục mơ hồ nhìn không ra hình người, ban đêm giờ Tý em ấy ôm thi cốt của bản thân xuất hiện trước cửa. 
Bỗng nhiên một ý niệm xẹt qua trong đầu Du Thanh Vi: Giờ Tý! 
Du Thanh Vi nhớ Lộ Vô Quy từng nói qua, em ấy bị người ta đào ra, sống sờ sờ bị ánh mặt trời phơi chết, ban 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-hon-tuc/2637470/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.