Chương trước
Chương sau
Du Thanh Vi gõ vang cửa, nhìn thấy Lộ Vô Quy và Thập Tửu đều không thèm nâng đầu lên nhìn, nàng hô to: “Tiểu muộn ngốc, Thập Tửu, đi thôi, ra ngoài.” Nàng nói xong thì thấy Lộ Vô Quy ngẩng đầu lên, hơi do dự nhìn nàng, tựa như đang suy xét xem có nên cùng nàng ra ngoài hay không. Nàng nói thầm trong lòng: “Em đây là không muốn bước ra khỏi nhà luôn hay gì?”

Lộ Vô Quy bò xuống bàn, nói với Thập Tửu: “Đi thôi, đi ra ngoài chơi.” Sau đó lôi kéo tay Thập Tửu đi ra ngoài.

Du Thanh Vi nhìn chằm chằm hai bàn tay đang nắm thành một khối kia, như thế nào lại thấy chướng mắt dữ vậy ta? Nàng thở dài một hơi, áp xuống sự không thoải mái trong lòng, xoay người đi xuống lầu, khi nàng lái xe ra khỏi gara chạy đến trong sân, Thập Tửu bước đến tính mở cửa xe nhưng kéo hoài kéo không ra.

Lộ Vô Quy nói: “Cô là một con du hồn mà còn đòi kéo cửa xe!” Cô nói xong đem cửa xe phía sau mở ra, chính mình chui vào rồi vỗ vỗ ghế kế bên kêu Thập Tửu: “Vào đi, ngồi đây nè.”

Du Thanh Vi nhìn vị trí ghế lái phụ trước kia luôn thuộc về riêng một mình Lộ Vô Quy, lại liếc nhìn trong kính chiếu hậu hai em gái đang ngồi ở băng ghế phía sau, trong lòng không lý do “tạch” một cái bốc lửa phừng phực nhưng lại vô pháp phát hỏa, nàng đành làm như không thấy gì, nắm chặt tay lái đem xe lái ra khỏi sân.

Lộ Vô Quy ngồi xếp bằng ở băng ghế sau, một hơi đem thủ ấn Thập Tửu chỉ cho cô kết hoàn, nói: “Thập Tửu, không đúng rồi, thủ ấn mà cô dạy tôi hữu hình nhưng vô thần, không hiệu quả.”

Thập Tửu đáp: “Đúng rồi.”

Lộ Vô Quy trừng lớn hai mắt nhìn Thập Tửu: “Cô gạt tôi!”

Thập Tửu nói: “Kim cương phục ma ấn là mật pháp sư môn của sư phụ em, chị không bái sư không bái đạo thống, em chỉ có thể dạy cho chị thủ ấn nhưng không thể dạy cho chị khẩu quyết nha.”

Lộ Vô Quy nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Ngày thường lúc cô sử dụng kim cương phục ma ấn là mượn phép hay là vận dụng lực lượng trong chính cơ thể của chính mình đánh ra vậy?”

Thập Tửu đáp: “Lực lượng trong cơ thể của chính mình a.”

Lộ Vô Quy nghiêng đầu hỏi tiếp: “Dưới rốn ba tấc hả?”

Thập Tửu nói: “Đúng rồi, dồn khí đan điền, thủ ấn, khẩu quyết phối hợp với nhau, lực lượng sẽ hội tụ trên tay, sau đó đánh ra ngoài.”

Du Thanh Vi tâm nói: “Tiểu muộn ngốc, em đây là đang hố lời nói của người ta để học lỏm pháp môn sao?”

Lộ Vô Quy “à” một tiếng, hỏi: “Kia đánh ra tới hiệu quả là cái dạng gì?”

Thập Tửu nói: “Công lực của em yếu, đánh ra chỉ có một trận gió. Sư phụ của em rất lợi hại, một chưởng đánh ra liền hóa thành một cái bàn tay to, trong lòng bàn tay còn có một chữ ‘Vạn’ nữa.”

Lộ Vô Quy nghĩ nghĩ, nói: “Là chữ ‘Vạn’* hay là kí tự ‘Vạn’* vậy? Cô viết xuống kí tự “Vạn” trong lòng bàn tay của Thập Tửu.

*Chú thích ở cuối chương.

Thập Tửu đáp: “Là kí tự ‘Vạn’, đây là Phật tổ tâm ấn, tượng trưng cho thắng nghĩa vô sinh, hài hòa vĩnh sinh, Phật lực vận tác không ngừng nghỉ, cứu độ vô lượng chúng sinh.”

Lộ Vô Quy lại suy nghĩ một chút rồi hỏi tiếp: “Vậy kim cương phục ma ấn mà cô đánh ra là lực lượng từ bàn tay phát ra, hay vẫn là kí tự ‘Vạn’ phát ra?”

Thập Tửu chớp chớp mắt hỏi lại: “ Có gì khác nhau sao? Đây là do kết ấn phối hợp cùng khẩu quyết và vận khí, một chưởng đánh ra ngoài nha! Là cùng một lúc đi!”

Lộ Vô Quy nói: “Khẳng định không phải.” Cô xòe tay ra, viết xuống kí tự “Vạn” trong lòng bàn tay rồi nói: “Cô xem, đây là Phật tổ tâm ấn, đại biểu cho lực lượng Phật pháp, đây là tay, đại biểu cho bàn tay của bản thân, chứng tỏ là cô dùng lực lượng của chính mình mượn lực lượng của Phật pháp, đánh ra một cái ấn như vậy. Một chưởng mà cô đánh ra ngoài, căn nguyên lực lượng đều nằm ở kí tự ‘Vạn’, bàn tay là biểu tượng, kí tự ‘Vạn’ là tâm ấn, đây mới chân thật là Pháp Tướng!”

Thập Tửu nghĩ nghĩ, nói: “Hình như là vậy.”

Lộ Vô Quy lại nói: “Cô xem, cửu tự chân ngôn* là thông qua tư tưởng, thủ ấn cùng với không khí chấn động khi đọc chú ngữ kích phát tiềm lực của bản thân phóng xuất ra lực lượng, nguồn gốc sức mạnh của nó nằm ở Tinh Khí Thần, mà Tinh Khí Thần bên trong cơ thể con người là lực lượng căn nguyên của nó.”

*Cửu tự chân ngôn ấn là võ công của Phật môn, người muốn luyện trước hết phải hiểu được: Thân như Khẩu, Khẩu như Ý, Ý như Thân.

• Thân, Khẩu, Ý tuy nói là ba nhưng chỉ là một, ba thứ này được gọi là tam mật.

• Cửu tự chân ngôn có chín chữ: LÂM, BINH, ĐẤU, GIẢ, GIAI, TRẦN, LIỆT, TẠI, TIỀN. Chân ngôn niệm tới chữ nào thì tay kết thành thủ ấn tương ứng.

Thập Tửu “ách” thanh, nói: “Được rồi.”

Lộ Vô Quy lại nói: “Cô xem, lúc tôi triển khai mượn phép, lấy thân làm môi giới, thông qua động tác nhất định, suy nghĩ cùng chú ngữ tụ lấy lực lượng của thiên địa, sức mạnh của âm dương, như vậy là có thể hướng thiên địa, âm dương mượn phép, lúc tôi mượn phép, căn nguyên lực lượng của tôi chính là ở thiên địa, âm dương a.”

Thập Tửu “Ừm” một tiếng, nói: “Em nhớ rồi.”

Lộ Vô Quy mắng: “Ngốc! Tôi có kêu cô ghi nhớ đâu, tôi chỉ đang nói cho cô biết, bất luận pháp môn thần thông nào cũng đều có lực lượng căn nguyên cả. Kim cương phục ma ấn của cô theo lý thuyết hay nguyên lý đều tương tự với cửu tự chân ngôn, chính là nó nhiều hơn một kí tự ‘Vạn’ và một cái Pháp Tướng mà thôi. Kim cương phục ma ấn so với cửu tự chân ngôn cao minh hơn rất nhiều. Cô biểu thị cho tôi xem thử đi.”

Thập Tửu “ừm” một tiếng, nàng giơ tay lên tính kết ấn, nhưng suy nghĩ một chút rồi nói: “Nói trước rồi đó, em chỉ dạy cho chị thủ ấn, khẩu quyết và vận khí là của sư môn, không dạy cho đâu à.”

Lộ Vô Quy đáp: “Tôi không bái đạo thống, học khẩu quyết pháp môn của cô làm gì. Không cần cô dạy đâu.”

Thập Tửu lúc này mới yên tâm bắt đầu kết ấn. Nàng giơ tay lên kết ấn, sau đó kinh hỉ hô to: “Lộ Vô Quy, em vẫn cảm nhận được ‘khí’ nè.”

Lộ Vô Quy tức giận xem thường nàng ta một cái: “Tinh khí thần tuy phụ thuộc vào thân thể nhưng vẫn khác với thân thể, sau khi thân thể chết đi, tinh khí thần sẽ thoát ly thân thể, tinh khí thần tán đi, tất thân tử hồn tiêu, tinh khí thần tụ nhưng thân chết sẽ biến thành quỷ. ‘Khí’ mà cô cảm nhận được chính là ‘khí’ của tinh khí thần, nếu cô không cảm nhận được ‘khí’, tinh khí thần sẽ không tụ lại được, đã sớm hồn phi phách tán không thành được quỷ đâu.”

Thập Tửu nhíu mày “hừ” một cái, nói: “Em là quỷ mới chết mà! Em còn không biết em chết như thế nào nữa là. Ủa, chị có biết chị chết như thế nào không vậy?”

Lộ Vô Quy nói: “Không biết nha, tôi chỉ nhớ tới đoạn tôi đánh thây máu, nơi nơi đều là thây máu, tôi đánh cho chúng nó huyết nhục bay tứ tung, sau đó tôi chỉ nhớ lúc ngồi dậy ở đáy giếng, không thấy thi thể của đám thây máu đâu cả, nhưng tôi nhớ tôi đánh chết rất nhiều....Ai nha, cô đừng có ngắt lời tôi nữa, mau kết kim cương phục ma ấn cho tôi xem.”

Thập Tửu nói: “Được rồi.” Nàng bắt đầu kết kim cương phục ma ấn cho Lộ Vô Quy xem.

Du Thanh Vi lái xe, nghe Thập Tửu và Lộ Vô Quy nói chuyện, một chút không thoải mái trong lòng tan đi. Nàng nghe được Lộ Vô Quy nói đến đoạn em ấy chết, tâm tình tự nhiên rầu rĩ.

Nghe Lộ Vô Quy và Thập Tử nói chuyện phiếm, nàng chắc chắn rằng Lộ Vô Quy là đang học trộm kim cương phục ma ấn. Lộ Vô Quy học trộm không cần học khẩu quyết pháp môn của người ta, mà đi tìm hiểu nguồn gốc. Nàng liếc nhìn Lộ Vô Quy qua kính chiếu hậu, tâm nói: “Em ấy đây là trộm học bí quyết của người ta, rồi lấy cái vỏ khác bọc ra bên ngoài.”

Bất quá, chỉ cần Thập Tửu không truyền ra khẩu quyết pháp môn thì cũng không tính là đang truyền thụ kim cương phục ma ấn cho Lộ Vô quy.

Lộ Vô Quy có thể hoàn toàn học “trộm” hết được hay không, đều phải xem ngộ tính và bản lĩnh của em ấy.

Du Thanh Vi lúc này mới minh bạch vì sao Lộ Vô Quy không hề bái đạo thống của chùa Bảo An, trước khi gặp được Hứa Đạo Công cũng không tiếp xúc nhiều với mấy đạo sĩ mà lại có thể đem bản lĩnh của chùa Bảo An đạo thống học được gần hết. Phải biết rằng, bản lĩnh của chùa Bảo An đạo thống đều là do sư phụ truyền cho đồ đệ, đóng cửa lại truyền thụ. Cho dù Lộ Vô Quy sống tại chùa Bảo An, nhưng người ta đóng cửa dạy đồ đệ, chi gian cách một bức tường, em ấy cũng không thể nghe được những phần tinh túy nhất. Em ấy chỉ là thông qua quan sát liền có thể học được pháp môn thần thông của người ta, đây chính là bản lĩnh của Lộ Vô Quy.

Du Thanh Vi vừa lái xe vừa nghe Lộ Vô Quy và Thập Tửu thảo luận công pháp, thời gian trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác đã đến chỗ hẹn.

*Kí tự "Vạn" hay chữ "Vạn" còn lại là swastika, một biểu tượng trong Phật giáo. Do cả hai chữ "Vạn" trên đều phát âm là [wàn] nên Lộ Vô Quy không biết là Thập Tửu nói chữ nào. Để dễ phân biệt nên mình đã edit là chữ "Vạn" và kí tự "Vạn".

Bởi vì hôm nay Du Thanh Vi chủ trương mời khách, không giống lúc trước được người ta hẹn nên phải đến nhà hàng trước tiên.

Lộ Vô Quy và Thập Tửu đều không cần

ăn cơm.

Sau khi vào cửa, Lộ Vô Quy dắt Thập Tửu đi đến sofa, hai người xếp bằng ngồi chung một chỗ.

Lộ Vô Quy còn đang cân nhắc kim cương phục ma ấn, cô không cần học thêm gì từ Thập Tửu nữa, còn lại chỉ cần bản thân tự đi cân nhắc và tập luyện là được. Cô thấy không nên để Thập Tửu ngồi không ở đó nên kêu Thập Tửu ngồi học thuộc quỷ chú kinh mà cô khắc lên trên hồn bài cho nàng ấy.

Thập Tửu hỏi: “Quỷ chú kinh này từ đâu ra vậy? Từ trước tới nay em chưa từng nghe nói qua.”

Lộ Vô Quy nghĩ nghĩ rồi nói: “Không nhớ nữa. Tôi đã chết mấy lần rồi, cô biết không, mỗi lần chết đi sẽ quên đi chút chuyện trước kia, tôi còn làm lạc mất hồn nữa kìa, vẫn là Du Thanh Vi mang tôi đi tìm, cửu tử nhất sinh mới tìm được. Nếu như cô muốn làm đại quỷ thì bắt buộc phải học quỷ chú kinh.”

Thập Tửu “ừm” một tiếng, nói: “Nhưng em xem không hiểu, đây là chữ gì vậy trời! Giống như là quỷ vẽ bùa vậy.”

Lộ Vô Quy ném cho Thập Tửu một cái xem thường, nói: “Làm quỷ mà không biết chữ của quỷ!”

Thập Tửu: “....” Nàng phải uống một ngụm thuốc lưu thông khí huyết mới được: “Em là một con quỷ mới chết mà trời!”

Lộ Vô Quy bị Thập Tửu đánh bại: “Thôi được rồi, để tôi dạy cô.” Cô đành phải đem chuyện cân nhắc kim cương phục ma ấn phóng qua một bên, cùng Thập Tửu ngồi tụm lại một chỗ, từng chữ từng chữ dạy cho Thập Tửu học quỷ văn.

Chữ khắc trên hồn bài còn nhỏ hơn hạt gạo, Thập Tửu vừa mới biến thành quỷ, nhãn lực còn chưa tốt cho lắm, hai người ghé vào bên cạnh bàn trà, đầu dựa sát vào nhau nhìn mặt chữ.

Du Thanh Vi ngồi trên ghế ở bàn ăn nhìn hai em gái kia, trong lòng trăm vị tạp trần. Hai em gái tuổi xấp xỉ nhau, thoạt nhìn có vẻ hòa hợp thấu cùng một khối nói chuyện phiếm, nàng muốn chen vào nói vài câu cũng chen không lọt, Lộ Vô Quy cũng “bận rộn” không thèm để ý tới nàng, chỉ lo chụm đầu ghé tai thầm thì với ai kia. Du Thanh Vi nói thầm trong lòng: “Tôi còn chưa nghĩ tới chuyện tìm bạn trai, em nhưng thật ra tìm được cô bạn gái nhỏ rồi ha?” Trong lòng nàng không thoải mái, ánh mắt phát lạnh bắn về phía Lộ Vô Quy.

Đại khái là cảm giác được tầm mắt của Du Thanh Vi, Lộ Vô Quy ngẩng đầu lên nhìn nàng rồi quay qua nói với Thập Tửu: “Gần đây tâm tình của Du Thanh Vi không tốt, cô chớ có đi chọc chị ấy.”

Thập Tửu “Ừm” một tiếng rõ to, gật đầu đồng ý.

Du Thanh Vi một trận bực mình.

Cửa bị đẩy ra, Quý Lưu Quân ló đầu vào thăm dò, nàng nhìn thấy Du Thanh Vi liền cười híp mắt đi tới, đến khi nhìn thấy Lộ Vô Quy đang chụm một chỗ với Thập Tửu thì không khỏi sửng sốt một phen. Lấy nhãn lực của nàng, liếc mắt một cái là có thể nhận ra Thập Tửu không phải người, nàng cười nói: “Nha, lại nhận nuôi thêm một tiểu quỷ nữa à?” Nàng vừa nói vừa tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Du Thanh Vi: “Nói thật nha, gần đây em hành sự làm cho tôi càng ngày càng không nhìn thấu.” Nàng nhướng mày liếc mắt nhìn Du Thanh Vi một cái rồi nói tiếp: “Nói bỏ gánh liền bỏ gánh, ngày hôm qua em bỏ đi như vậy, nhiều người bị mất mặt lắm nha.”

Du Thanh Vi chờ người phục vụ bưng trà lên cho Quý Lưu Quân rồi mới không nhanh không chậm đáp lại: “Mặt và mũi đều phải là đôi bên cùng cấp cho nhau mới đúng.”

Quý Lưu Quân mày nhảy dựng. Trước khi tới đây, nàng cho rằng ngày hôm qua Du Thanh Vi phát hỏa xong quay về nhà bình tĩnh trở lại, nhất định sẽ cảm thấy bản thân lỗ mãng, muốn chạy đường cong cứu quốc để vãn hồi lại. Nhưng bây giờ nghe ý tứ trong lời nói này của Du Thanh Vi, đây là muốn trở mặt sao? Nàng nghĩ nghĩ rồi nói: “Trước đây em và đám Khôi Tử Tuyển đã giao thủ với nhau mấy lần, đem đám đại quỷ đại yêu như Quỷ Vương Thái Tuế Mạc Hoài, Quỷ tân lang Tằng Giác, tứ đại quỷ vương của quỷ hí lâu, quỷ hòa thượng Vô Lưu đắc tội đến gắt gao. Hôm trước Bạch Nhị và Bạch Tứ chết trong tay của em, Bạch Thái Hoán bên kia đã cùng em kết huyết cừu, hai nhóm này chỉ cần có cơ hội tuyệt đối sẽ đem em ấn chết, còn có Thường Tam đang nấp trong bóng tối, đến bây giờ em vẫn chưa bắt được hắn, cũng không biết hắn đang có âm mưu quỷ kế gì. Thường Tam có thể trốn đến bây giờ chứng tỏ thực lực của hắn là không thể khinh thường, như vậy tính ra, em đắc tội đến ba nhóm mà không ai đắc tội cho nổi, bây giờ em cùng với mấy lão gia tử trong Hiệp Hội giận dỗi..... Du Thanh Vi, bọn họ chỉ cần gây chút khó dễ đều có thể làm cho em mệt đến quá sức.” Nàng quét mắt nhìn Lộ Vô Quy rồi nói tiếp: “Tuy Tiểu Lộ đại sư có bản lĩnh lớn, nhưng nhược điểm của em ấy cũng rất rõ ràng. Còn có cái tên sợ bùa kia em đừng nhắc tới làm gì, tôi cảm thấy nó mới là không đáng tin cậy nhất.” Nhắc tới Đại Bạch, Quý Lưu Quân có hẳn một bụng oán niệm. Giao long mà nhát như chuột vậy có con khỉ gì dùng.

*Chữ "Vạn" [wàn] là số đếm. Ví dụ như một vạn, mười vạn vvv....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.