Chương trước
Chương sau
Tả Tiểu Thứ biết Trang Hiểu Sanh còn chưa ăn cơm, nhìn thấy cơm hộp được giao đến liền kêu Trang Hiểu Sanh ăn cơm trước.

Ông Vương làm sao có thể không biết xấu hổ để cho bọn họ ăn cơm hộp, tỏ vẻ gần bệnh viện có nhà ăn, mời bọn họ đi nhà ăn ăn cơm.

Tả Tiểu Thứ vô cùng quen thuộc tự xách hộp cơm đến bàn trà trong phòng bệnh, bày hộp cơm ra bàn rồi nói: “Đừng, chuẩn bị làm thuật triệu hồn hoàn dương, dương khí càng nhiều khả năng thành công càng cao, gần đến giờ Tý sẽ càng nguy hiểm. Sớm chút lấp đầy bụng sớm chút khởi công.”

Trần Vũ hơi giật mình hỏi: “Tình huống xấu đến nông nỗi nào mà cần phải dùng thuật triệu hồn hoàn dương vậy?”

Du Thanh Vi nói: “Hiện tại còn giữ được một hơi đã là vạn hạnh.”

Trần Vũ đi đến giường bệnh nhìn nhìn, không khỏi có chút lo lắng. Này ra tay cứu người, cứu sống tự nhiên là giai đại vui mừng, nếu không cứu được, mà trước đó lại không nói rõ ràng với đương sự, thực dễ dàng trêu chọc tới phiền toái. Thuật triệu hồn hoàn dương trên cơ bản là đoạt người trong tay Diêm Vương, ngựa chết cứu thành ngựa sống.

Vương Tử Hàn tuy nói là còn giữ được một hơi, dương hỏa cũng chưa tan hết, mệnh hỏa vẫn còn, nhưng trên cơ bản thì tam hồn đã tán hết nhị hồn. Lúc này cần phải thi pháp hỗ trợ nàng ấy tăng lên dương khí trong cơ thể, đốt cho dương hỏa cùng mệnh hỏa vượng lên, giữ được mệnh hồn không tiêu tan, mệnh hồn không tán, bảy phách sẽ không tan, mạng sẽ giữ lại được. Sau đó bắt đầu triệu hồn, đem thiên hồn và địa hồn đã tán vào thiên địa triệu hồi tới.

Triệu hồn là thời điểm nguy hiểm nhất.

Thế gian này có rất nhiều cô hồn dã quỷ và Yêu Linh tà vật tự do tới lui, những cái đó Yêu Linh đều thuộc về dạng linh thể không có mệnh hồn, nhưng thiên địa nhị hồn đều đầy đủ. Chúng nó có pháp thuật cường đại, bản lĩnh cao thâm, gặp được người có thiên địa nhị hồn đều tan mất nhưng mệnh hồn vẫn còn, giữ được một hơi như Vương Tử Hàn là rất thích hợp để chúng nó chiếm thân thể hoàn dương làm người. Cái này còn có một cách nói, gọi là mượn xác hoàn hồn. Bởi vì nguyên chủ thiên địa nhị hồn đã không còn, Yêu Linh dùng thuật mượn xác hoàn hồn sống lại thành người sẽ không bị coi là chủ động hại tính mệnh người, chỉ có thể xem là cơ duyên xảo hợp nhặt được cái tiện nghi lớn mà thôi. Từ Yêu Linh muốn tu thành người phải mất rất nhiều năm, nếu có một cơ hội để mượn xác hoàn hồn thì giống như một bước lên trời vậy, an toàn không có tác dụng phụ. Ví dụ điển hình như là Đông Lai tiên sinh, A Hôi, hay Nhị Cẩu.

Nếu làm phép triệu hồn cho Vương Tử Hàn, Yêu Linh trong phạm vi trăm dặm quanh đây sẽ lập tức hành động ngay.

Trần Vũ hỏi: “Tiểu Lộ đại sư sẽ ở đây tọa trấn sao?"

Du Thanh Vi gật đầu.

Trần Vũ nói: “Vậy tôi cũng lưu lại, có yêu cầu cứ việc sai phái.” Hắn hơi trầm ngâm rồi nói với ông Vương: “Vương tiên sinh, tôi không biết Du đại tiểu thư đã cùng ngài nói hay chưa, thiên hồn và địa hồn của lệnh ái đã tan đi không còn ở trên người, nếu không làm phép, rất khó sống được đến hừng đông ngày mai, cách làm bây giờ là từ trong tay Diêm Vương đoạt lại người, thành công hay không, rất là khó nói. Bất quá có Tiểu Lộ đại sư ở đây, xác suất thành công sẽ cao hơn rất nhiều, nhưng mà, chúng tôi cũng không thể hoàn toàn chắc chắn sẽ cứu sống được, nguy hiểm vẫn là rất lớn.” Lời tuy khó nghe, nhưng vẫn phải nói trước, nhấn mạnh thêm hai lần cho chắc ăn, để lỡ như không cứu được người lại dính vào án mạng kiện tụng này nọ thì rất phiền. Thời đại này mọi người đa số chỉ có một đứa con, người dù cho có lí trí đến cỡ nào nhưng mất đi đứa con duy nhất, cũng khó mà giữ được lí trí.

Từ tình huống hiện tại của Vương Tử Hàn tới nói, bệnh viện đều đã gửi thông báo tình hình nguy kịch cho người nhà, nếu là Trần Vũ và Du Thanh Vi đều vỗ ngực bảo đảm không thành vấn đề, ông Vương khẳng định sẽ nghi ngờ, nghe được bọn họ nói như vậy, đối với bọn họ ngược lại có vài phần tin tưởng. Bất quá, vẫn lo lắng như cũ. Ông lập tức tỏ vẻ chỉ cần Tử Hàn nhà ông không có việc gì, tiền bạc bao nhiêu cũng không thành vấn đề.

Du Thanh Vi nói: “Bác Vương, không cần nói chuyện tiền bạc, đây là nhờ lúc trước Tử Hàn kết thiện duyên.” Nói đi nói lại, Vương Tử Hàn bị như vậy cũng là do các nàng có tranh đấu cùng Khôi Tử Tuyển liên lụy tới, các nàng ra tay cứu người là chuyện đương nhiên, nếu lại lấy tiền người ta thì còn ra thể thống gì. Bất quá, lời thật này không thể nói ra, bằng không ông Vương nhất định nhảy dựng lên đấm chết nàng a.

Trang Hiểu Sanh không có tâm tình ăn cơm, ngồi ăn được hai đũa thì buông xuống.

Tả Tiểu Thứ muốn làm việc, trước hết phải lấp đầy bụng, chút nữa phỏng chừng sẽ phải làm quá sức. Cô ăn sạch sẽ hộp cơm của mình rồi quay qua nói với Du Thanh Vi: “Du lừa đảo, không đi thanh tràng sao?”

Du Thanh Vi nhướng mày đáp lại: “Chị có bản lĩnh thì đem mấy người bệnh ở phòng VIP xung quanh đây dời đi đi. Cứ tập trung làm pháp sự đi à, chút nữa tôi sẽ bày một cái pháp trận nhỏ ngăn cản lại là được.”

Tả Tiểu Thứ đáp: “Ờ, vậy được rồi.” Cô đứng dậy bày đồ vật chuẩn bị làm pháp sự.

Du Thanh Vi nghĩ nghĩ rồi nói: “Bác Vương, nhờ bác đi nói với bác sĩ và y tá trực ban tối nay không cần đến phòng này kiểm tra gì hết.” Nàng lại nói bà Vương mượn bốn cái chén, sau đó hỏi Tả Tiểu Thứ: “Có mang theo nước giếng không?”

Tả Tiểu Thứ đáp: “Có mang, nhưng không nhiều lắm.” Làm pháp sự pha nước bùa thì dùng nước giếng là tốt nhất. Cô lấy một cái ly đổ nước giếng ra rồi đưa cho Du Thanh Vi: “Em chừa cho tôi một ít, chút nữa còn phải dùng để pha nước bùa.”

Du Thanh Vi đáp: “Đã biết!” Nàng đi đến ngoài cửa nhìn địa hình hành lang, phát hiện phòng bệnh này nằm ngay ở giữa hành lang, không tránh được người đến người đi. Nàng muốn dùng quỷ đả tường để phong bế hành lang bên ngoài nhưng vị trí lại không thích hợp, chỉ có thể phong ấn cửa phòng bệnh và cửa sổ lại.

Hai vợ chồng ông Vương và Trang Hiểu Sanh đều bị mời ra khỏi phòng bệnh, chờ ở bên ngoài.

Trần Vũ thấy thế, cũng thực thức thời lui ra ngoài, ngồi ở ghế đặt trên hành lang.

Du Thanh Vi đổ nước giếng pha nước bùa vào trong chén, rồi đem chén nước đặt ở cửa, chỉ thấy hơi nước nhàn nhạt từ trong chén bay ra ngưng tụ thành một mảnh sương mù phong ở cửa, thông qua ánh sáng chiếu vào hơi nước tạo ra hiệu quả khúc xạ ánh sáng, thành công ẩn đi cánh cửa, khiến cho cửa phòng bệnh thoạt nhìn như một bức tường trắng.

Chiêu này của nàng vừa xuất ra, hai vợ chồng ông Vương trơ mắt nhìn cửa phòng bệnh biến mất, hai người không khỏi lau mắt nhìn nhìn Du Thanh Vi.

Bà Vương muốn giơ tay sờ thử thì bị ông Vương ngăn cản. Tiếp đó hai người thấy Du Thanh Vi xuyên “tường” bước ra, nàng nói: “Không sao, chỉ cần đừng đụng tới chén nước ở cửa là được.” Sau đó Du Thanh Vi lại chui vào bên trong bức “tường” kia.

Bà Vương vừa kinh ngạc vừa tò mò duỗi tay về phía trước sờ thử, bàn tay bà với vào trong “tường” không thấy đâu nữa, cẳng tay bên ngoài “tường” thì vẫn còn thấy rõ.

Tả Tiểu Thứ ở trong phòng làm pháp sự, Lộ Vô Quy và Du Thanh Vi hộ pháp cho cô.

Trang Hiểu Sanh, Trần Vũ và ông bà Vương ngồi chờ trên ghế ngoài cửa. Chỉ cách một cánh cửa, cho dù cửa mở ra cũng đều không nghe được một chút tiếng động nào trong phòng, giống như cửa phòng bệnh đã thật sự biến thành vách tường.

Trong lúc chờ đợi nhàm chán, Trần Vũ quay sang hàn huyên cùng Trang Hiểu Sanh. Hắn giải thích cho Trang Hiểu Sanh, cái này gọi là thủy mạc kết giới, là thuật pháp của Đạo gia diễn hóa kết hợp với kỳ môn độn giáp mà ra. Hiệu quả của thuật này trên cơ bản chỉ có thể duy trì một đêm. Quỷ đả tường có rất nhiều loại, thuật này là một trong số đó. Trước kia ở nông thôn, thường hay có người gặp phải quỷ đả tường, ở giao lộ sẽ tìm thấy một bát nước có cặn tro đặt ở đó, cũng thuộc về loại này. Có người nói dùng nước tiểu đồng tử là có thể phá giải quỷ đả tường, nguyên nhân là do nước tiểu bẩn sẽ hủy đi thủy mạc kết giới, vì vậy mà thuật này liền bị phá.

Có Trần Vũ ở cạnh an ủi, lại nói chuyện phiếm để phân tán sự chú ý của hai vợ chồng ông Vương, nên họ không cảm thấy thời gian chờ đợi quá lâu.

Bỗng nhiên, có một trận gió xoáy thổi vào hành lang, ánh đèn tối sầm xuống như bị hạ điện áp, toàn bộ hành lang tức khắc an tĩnh lại, tựa hồ tiến vào một khoảng không yên lặng, thậm chí còn có sương mù loáng thoáng hiện ra.

Gần nhất Trang Hiểu Sanh thường xuyên gặp phải tình huống này, mỗi lần đèn chợt tối lại, Tả Tiểu Thứ sẽ kêu lên: “Có âm khí” hoặc là “Có quỷ tới”. Nháo đến mức làm cho nàng bị sang chấn tâm lý, vừa thấy ánh đèn mờ đi liền rợn hết tóc gáy lên. Nàng quay qua nhìn Trần Vũ, chỉ thấy sắc mặt Trần Vũ trầm xuống, đứng lên.

Tuy rằng hắn có vẻ tùy ý đứng đó, nhưng là, Trang Hiểu Sanh thấy rõ cơ bắp trên người hắn banh đến gắt gao, thủ thế bấm tay niệm chú rất giống thời điểm Nhị Nha nhà nàng chuẩn bị đánh quỷ.

Bà Vương nói: “Sao lại có gió lớn như vậy a!”

Ngón tay của Trần Vũ tạo hình kiếm, trong miệng bay nhanh niệm quyết sau đó hét lớn một tiếng: “Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh!” Một đạo kiếm chỉ liền đánh ra ngoài.

Kiếm chỉ của hắn vừa đánh vào đoàn gió xoáy thì có một tiếng hét thảm “A---” vang lên, trong cơn gió xoáy kia chợt lóe lên khuôn mặt giống một con chuột rồi ngay lập tức biến mất.

Bà Vương hoảng hốt hét lên, túm chặt lấy cánh tay của ông Vương. Bà còn đang kinh hồn táng đảm chưa ổn định, vách “tường” bên cạnh liền đột nhiên nhảy ra một người, làm cho bà suýt chết khiếp, sau đó mới phát hiện là vị Tiểu Lộ đại sư đặc biệt trẻ tuổi kia.

Lộ Vô Quy xách theo thước phép Lượng Thiên từ trong phòng bệnh bước ra, tay phải giơ lên thước phép quát lớn: “Người sống mượn đường, âm linh.....ai nha, sai rồi!”

Bà Vương: “......”

Ông Vương: “......”

Hai vợ chồng theo bản năng dịch tới phía sau lưng Trần Vũ.

Lộ Vô Quy hắng hắng giọng, sắc mặt trầm xuống, cao giọng quát: “Người sống hoàn dương, âm linh lui tán, nếu dám không nghe, tất trảm không tha!” Giọng nói của cô vừa rơi xuống, gió càng thổi lợi hại hơn, thổi cho mấy cái thùng rác trên hành lang đều lung lay, phát ra một mảnh tiếng vang. Mấy bóng đèn trên hành lang cách bọn họ bảy tám mét nổ tung.

Thực rõ ràng, cơ hội mượn xác hoàn hồn rất khó có được, âm linh quỷ vật nhào tới đây cũng sẽ không vì bị Lộ Vô Quy uy hiếp mà lui lại, vẫn như hổ rình mồi tìm kiếm cơ hội vọt vào phòng bệnh.

Lộ Vô Quy thấy thế cũng không khách khí, tay trái chắp thành hình kiếm, tay phải cầm thước phép Lượng Thiên, hét lớn một tiếng: “Nhất động thiên cương trấn càn khôn, nhị động thước phép thỉnh thần minh, phong lôi sắc lệnh tru tà ma, Lượng Thiên thước phép phục tứ phương!” Cô khai quang cho thước phép Lượng Thiên, sau đó chân đạp bát quái, tay khởi Thái Cực, lấy Thái Cực bát quái ấn trấn thân, “bành bạch” dán hai lá bùa phong cương lên đùi, nhấc lên thước phép vọt vào đám âm hồn quỷ vật đang chen trong hành lang.

Cô thấy một con đập một con, đập con nào chết con đấy.

Cô phóng về phía cửa lớn của hành lang bên trái, đám âm linh quỷ vật đang chen ở cửa lớn của hành lang bên phải liền nhân cơ hội nhào về phía địa phương đang triệu hồn hoàn dương, kết quả, Yêu Linh âm hồn quỷ vật tới quá nhiều, bị dồn thành một khối, hình thành một đoàn sương đen lớn đến nỗi dùng mắt thường cũng có thể thấy được.

Đoàn sương đen kia vừa ra tới, ông Vương, bà Vương, Trang Hiểu Ânh liền sợ tới mức hô hấp ngưng lại, ba người không một ai dám cử động.

Trang Hiểu Sanh hô to: “Nhị Nha!” Nàng vừa dứt lời thì có một trận gió từ bên người thổi qua, theo sát Lộ Vô Quy bất ngờ xuất hiện ở ngay cửa lớn đang bị tắc nghẽn kia, dùng thước phép Lượng Thiên trong tay nhảy dựng lên đập vào sương đen, đánh cho cho đám sương đen kia hóa thành mấy chục đạo bóng đen lớn lớn bé bé, tiếp đó mấy đạo bóng đen kia biến thành rất nhiều hư ảnh nhàn nhạt. Những cái hư ảnh đó có vài cái mang hình người, còn đa số là động vật như hồ ly, chó, mèo, chồn, chuột, rắn, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra đến mười mấy loài.

Mấy cái hư ảnh của người và động vật này giống như tre già măng mọc đánh về phía cửa phòng bệnh.

Trần Vũ chân đạp cương bước, tay chắp hình kiếm xông lên, chỉ thấy thân hình của hắn phối hợp với bộ pháp xuyên qua đám Yêu Linh quỷ vật, kiếm chỉ dừng trên “người” nào, “người” đó liền kêu lên thảm thiết rồi hóa thành làn khói tiêu tán, soái khí mười phần.

Đến nỗi Lộ Vô Quy, tốc độ của cô quá nhanh, ba người đang sợ tới mức quá sức ngồi trên ghế kia chỉ thấy được một đạo bóng dáng qua lại loạn nhảy, mang theo tiếng gió vù vù, tới tới lui lui mấy trận gió về sau, hành lang đột nhiên an tĩnh trở lại.

Trần Vũ thu bước, đứng ở giữa hành lang nhìn xung quanh.

Lộ Vô Quy nắm lấy thước phép Lượng Thiên, vẻ mặt buồn bực nói: “Mấy đại quỷ, đại yêu trên bảng truy nã sao không thèm tới đây nhỉ.”

Trần Vũ nói thầm trong bụng: “Tới để chui đầu vào lưới hay chi?”

Lộ Vô Quy nhìn quanh một vòng bốn phía, nói: “Đã không còn gì nữa, tôi trở về phòng đây.” Sau đó quay đầu nhảy về phía cửa phòng bệnh đã được làm phép giấu đi, kết quả nhảy nhầm chỗ, đầu cô đập vào khung cửa cái bốp, cô “ui da” một tiếng, xoa xoa đầu rồi sờ sờ khung cửa tìm đường đi vào trong.

Ông Vương do dự hỏi: “Tiểu Lộ đại sư sao lại có thể chạy nhanh như vậy?” Tốc độ này đã vượt qua giới hạn của nhân loại rồi.

Trần Vũ nói: “Trên đùi cô ấy có dán bùa phong cương của Đạo gia, được phù lực hỗ trợ. Tiểu Lộ đại sư là cao thủ phù đạo.”

Vương tiên sinh “ừm” một tiếng, liên tục gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Ông lại hỏi tiếp: “Đây là đang triệu hồn sao?”

Trần Vũ đáp: “Hẳn là vậy!”

Bà Vương lo lắng hỏi: “Vừa rồi cháu gái kia....Tiểu Lộ đại sư sẽ không ngộ thương chứ?” Bà sợ trong số những âm hồn quỷ vật kia có Tử Hàn nhà bà.

Trần Vũ đáp: “Sẽ không.”

Bà Vương lúc này mới yên tâm, còn tỏ vẻ chờ Tử Hàn nhà bà được cứu trở về, bà sẽ tu tập tin vào Đạo giáo.

Trang Hiểu Sanh ngạc nhiên phát hiện, hành lang lúc trước còn có người qua lại, nhưng từ khi âm linh quỷ vật xuất hiện, hành lang liền không có một bóng người, ngay cả người đến xem náo nhiệt cũng không có. Nàng tráng lá gan đứng dậy đẩy ra cửa phòng bệnh đối diện nhìn thử, mấy người trong phòng đều ngủ rất trầm, những phòng bên cạnh cũng đồng dạng như thế. Giống như người của cả tầng lầu đều đột nhiên đi ngủ hết.

Bát nước ở trước cửa được dời đi, cửa phòng bệnh hiện ra.

Giọng nói hữu khí vô lực của Tả Tiểu Thứ truyền đến: “Pháp sự làm xong rồi.”

Ông Vương và bà Vương vội chạy vào phòng, nhưng chỉ thấy Vương Tử Hàn vẫn ngủ say như cũ.

Bà Vương nhanh chóng nhìn mấy dụng cụ hỗ trợ bên cạnh, bà thử đem máy đo nhịp tim và dây thở oxy rút ra, sau đó phát hiện huyết áp và tim đập vẫn bình thường, bà vẫn chưa yên tâm nên đợi một hồi lâu, thấy huyết áp và nhịp tim đều ổn định mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, liên tục cảm ơn mấy người các nàng.

Ông Vương thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Có phải sẽ không có việc gì nữa không? Tôi có thể kêu bác sĩ đến nhìn một chút không?”

Tả Tiểu Thứ nằm nhoài trên sofa, đồ vật bày ra để làm pháp sự cũng không còn sức để thu dọn, cô nói: “Không có việc gì, bất quá lúc này chị ấy bị đại thương nguyên khí, phải thật tốt bồi bổ lại, ăn nhiều đồ bổ để bổ sung khí huyết. Nhà của Trần đại thiếu có hiệu thuốc bán mấy đồ vật thuộc phương diện này.”

Trần Vũ lập tức tỏ vẻ hắn sẽ đưa qua

một ít.

Ông Vương liên thanh cảm ơn, nhưng không muốn để hắn phải tốn kém thêm, ông còn hỏi Trần Vũ địa chỉ cửa hàng để tiện đến mua.

Trang Hiểu Sanh thấy Vương Tử Hàn không có việc gì, Tả Tiểu Thứ thì mệt đến mồ hôi đầm đìa, nàng rút khăn giấy đưa cho Tả Tiểu Thứ lau mồ hôi rồi nói: “Cảm ơn.”

Tả Tiểu Thứ nháy mắt không cảm thấy mệt nữa. Cô thực hào khí phất tay, nói: “Không cần cảm ơn, chuyện của chị chính là chuyện của tôi.”

Du Thanh Vi ngồi bên cạnh Tả Tiểu Thứ tủm tỉm cười, nói nhỏ vào tai Tả Tiểu Thứ: “Tiểu Thứ, chị không phát hiện Trần Vũ từ lúc gặp Trang Hiểu Sanh về sau, đặc biệt trở nên nhiệt tình hào phóng khẳng khái sao?”

Tả Tiểu Thứ tâm nói: “Tôi với hắn ta không thân, làm sao phát hiện được hắn với trước kia có gì bất đồng cơ chứ.” Cô hơi sửng sốt một chút rồi mới phản ứng lại! Trần Vũ, anh có ý gì hả? Anh cư nhiên dám canh lúc tôi làm pháp sự ở ngoài cửa xum xoe?

Du Thanh Vi nhỏ giọng nói với Tả Tiểu Thứ: “Để về tôi giúp chị thăm dò Trần Vũ thử xem sao.”

Tả Tiểu Thứ nhanh chóng nhỏ giọng đáp lại: “Đúng là em họ ruột thịt của tôi mà.”

Du Thanh Vi: “......” Sao nàng không tài nào chịu nổi Tả Tiểu Thứ gọi nàng là em họ vậy trời.

Tả Tiểu Thứ và Du Thanh Vi nhỏ giọng nói chuyện, Trang Hiểu Sanh không nghe được nhưng Lộ Vô Quy lại nghe thấy hết.

Lúc này cô mới hiểu, Trần Vũ vừa rồi hướng chị Hiểu Sanh xum xoe, phỏng chừng là muốn theo đuổi chị Hiểu Sanh. Cô cảm thấy chị Hiểu Sanh tướng mạo tốt, khí chất tốt, dáng người tốt, lớn lên lại xinh đẹp như vậy, công tác cũng giỏi giang vô cùng, người thích chị ấy nhất định rất nhiều đi, Trần Vũ đối với chị Hiểu Sanh có hảo cảm, muốn biểu hiện một chút cũng thực bình thường. Cái này gọi là “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu” nha. Vấn đề là Tả Tiểu Thứ cũng muốn “quân tử hảo cầu” sao?

Cô nghĩ nghĩ, giống Khôi Tử Tuyển như vậy thích tìm phụ nữ, Du Thanh Vi liền kêu ả là yêu tinh cong! Cô cảm thấy có linh quang chợt lóe lên trong đầu, la lên một tiếng: “A, tôi hiểu rồi! Tả Tiểu Thứ, chị là cái người cong!”

Tả Tiểu Thứ: “......” Người cong là cái quỷ gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.