Chương trước
Chương sau
Bốn tấm "Thần Tài thông bảo" vừa chạy, Quỷ Vương Thái Tuế Mạc Hoài, Quỷ tân lang Tằng Giác, Khôi Tử Tuyển cùng bốn đại quỷ của quỷ hí lâu đồng thời lao ra khỏi sương mù quỷ, đánh tới Lộ Vô Quy.

Du Thanh Vi thấy bọn họ thế tới rào rạt, hiển nhiên là ôm quyết tâm cùng tự tin một kích có thể giết chết em ấy, nàng nghe thấy Lộ Vô Quy kêu "Quay trở lại a---" liền biết em ấy lại phân tâm, mà giờ phút này đám Quỷ Vương Thái Tuế đã giết đến phụ cận, Du Thanh Vi không kịp tự hỏi, theo bản năng xông lên phía trước. Nàng cắn chót lưỡi phun ra một ngụm tinh huyết lên thân quạt xếp, giơ quạt lên, liều mạng toàn lực đánh ra một đạo bùa về phía Quỷ Vương Thái Tuế, Quỷ tân lang cùng Khôi Tử Tuyển đã vọt tới trước mặt kia.

Đạo bùa phá ma trấn tà thật lớn hóa thành vạn đạo kim quang lao về phía đám người Khôi Tử Tuyển, Du Thanh Vi cảm thấy theo đạo phù quang bay ra ngoài, sức lực của nàng cũng bị rút đi không còn. Trước mắt nàng tối sầm, một cỗ đau đớn xuyên tim cùng với cảm giác nóng rực dâng lên từ xương cột sống. Cảm giác kia vừa nóng bỏng như dung nham vừa lạnh băng như tuyết nháy mắt trào ra khỏi xương cột sống lan ra khắp toàn thân, đau đớn mười mấy năm chưa từng lại xuất hiện kia bất giác bao phủ lấy nàng, đau đến nàng hét thảm một tiếng "A---", ý thức nháy mắt bị đau đớn bao trùm, nàng phảng phất nghe được một tiếng kêu như tiếng lệ quỷ phát ra từ chính miệng của mình: "Tiểu muộn ngốc, cứu chị...." Một cỗ lực lượng hung mãnh ở xương cột sống điên cuồng lao ra khỏi người nàng đánh ra ngoài, theo cỗ lực lượng nhanh chóng lao ra kia, lục phủ ngũ tạng của Du Thanh Vi giống như bị cơn hồng thủy bằng sắt hung hăng giảo phá đập nát làm nàng khó có thể ức chế đau đớn quỳ rạp xuống đất.

Đám người Quỷ Vương Thái Tuế nắm chắc thời cơ mà giết đến trước mặt Lộ Vô Quy, ai có thể dự đoán được một người yếu đuối mong manh như Du Thanh Vi cư nhiên sẽ bất ngờ xông lên, lấy tinh huyết làm chú dẫn liều mạng đánh ra một đạo bùa. Đạo bùa kia đánh vào trên người làm bọn hắn bị đánh lui ra mấy mét, phù lực bỏng rát làm cho bọn hắn đau đến phát ra tiếng gào rống phẫn nộ, bọn hắn lại đồng thời đánh tới, vừa tới trước mặt Du Thanh Vi lại bị một cỗ lực lượng bàng bạc mang theo hơi thở của giao long được Du Thanh Vi nâng chưởng đẩy ra.

Quỷ Vương Thái Tuế, Quỷ tân lang, Khôi Tử Tuyển, cùng bốn vị quỷ vương Sinh, Đán, Tịnh, Sửu đều là lão quỷ có kinh nghiệm sa trường, một đám nhanh chóng bứt ra, né tránh qua một bên.

Này hết thảy đều chỉ trong chớp nhoáng.

Lúc đạo bùa phá ma trấn tà thật lớn kia đánh ra Lộ Vô Quy đã bừng tỉnh. Đó là bùa phá ma trấn tà đánh ra từ quạt Thái Cực Càn Khôn của Du Thanh Vi, nhưng lấy công lực của Du Thanh Vi căn bản không thể đánh ra một đạo bùa to như thế. Cô theo bản năng quay đầu nhìn Du Thanh Vi, vừa nhìn liền thấy Du Thanh Vi ngồi quỳ trên đất, bạch quang mờ ảo sau lưng chiếu rọi huyết sắc phù quang được khắc vào xương cột sống của nàng. Những phù quang đó rơi tan tác, hiển nhiên là do lực lượng của giao long trên lưng bị mạnh mẽ giải khai phong ấn, phá hủy bùa phong ấn gây ra. Bùa này dùng giao tủy của Đại Bạch vẽ nên, dùng để phong ấn huyết chú của Đại Bạch. Nợ máu phải trả bằng máu, muốn giải huyết chú này, lấy mệnh tới bồi.

Trong lúc Lộ Vô Quy lại thất thần, Tả Tiểu Thứ và Tiết Nguyên Kiền liều mạng mà bổ nhào vào bên người Du Thanh Vi, đem tất cả số bùa còn lại đánh vào đám người Quỷ Vương Thái Tuế đang lần nữa nhào lên kia.

Mấy người Cổ Chính Kinh nghe thấy tiếng Du Thanh Vi kêu thảm thiết, liền kết thành trận gấp rút tiếp viện.

Tốc độ bọn họ tuy nhanh, nhưng Quỷ tân lang còn nhanh hơn.

Một đạo huyết sắc lóe lên, Quỷ tân lang Tằng Giác xuất hiện bên canh Du Thanh Vi, Tiết Nguyên Kiền bước một bước thật dài tiến lên phía trước, vung lên hắc kim trọng đao trong tay bổ vào người Tằng Giác, Tằng Giác hóa thành một cơn gió âm len lỏi qua khỏi người Tiết Nguyên Kiền, lao thẳng tới Lộ Vô Quy.

Lộ Vô Quy đột nhiên quay đầu, rút ra thước phép Lượng Thiên đối với Quỷ tân lang Tằng Giác đang nhào tới kia hung hăng đánh xuống

Thước phép Lượng Thiên ở không trung đánh tới kéo theo tiếng sấm nổ mạnh, mang theo khí thế bàng bạc cùng hỗn mang đánh về phía Tằng Giác.

Tằng Giác đã thấy qua thước phép Lượng Thiên đánh chết đám đồng giáp thi mà Mạc Hoài vất vả mấy chục năm mới luyện thành, nào dám khinh địch, hắn né người tránh ra.

Khôi Tử Tuyển, Quỷ Vương Thái Tuế Mạc Hoài, cùng với bốn vị quỷ vương vừa bị nổ mất quỷ lâu Sinh, Đán, Tịnh, Sửu ngay lúc Tằng Giác vừa né ra liền nhào tới trước mặt Lộ Vô Quy, nhưng mà nghênh đón bọn họ chính là đầy trời tiểu người giấy mà Lộ Vô Quy quăng ra! Mấy chục tấm tiểu người giấy tản ra phù quang hiện lên ở không trung, toát ra lực lượng cực kì quỷ dị.

Đám người Khôi Tử Tuyển lập tức nghĩ tới Thiên Binh.

Khôi Tử Tuyển kêu lên: "Ta mới không tin ngươi lại có thể triệu tới Thiên Binh...." Lời còn chưa dứt liền nghe Lộ Vô Quy nhanh chóng niệm quyết: "Thiên địa vô cực, âm dương mượn phép, phong lôi sắc lệnh, Quỷ Đế sắc lệnh, tứ phương Quỷ Tướng, tứ phương Quỷ Đế, tốc tốc quy vị! Sắc!" tốc độ kia nhanh đến nỗi ả còn chưa nói xong thì Lộ Vô Quy đã niệm xong.

Ả còn chưa có vọt tới trước mặt Lộ Vô Quy đâu, nha đầu kia đã niệm chú xong rồi! Niệm xong thì cũng thôi đi, này còn lôi ra một xấp kim bạc tiền nhảy lên không trung mà sái đầy trời!

Tám tấm kim bạc tiền có ấn "U Minh thông bảo" bị Lô Vô Quy quăng lên không trung, mỗi tấm kim bạc tiền bay ra mười tám cái "U Minh thông bảo" dán vào mấy cái tiểu người giấy có vẽ bùa, nháy mắt thiêu đốt bùa trên người giấy. Bùa vừa bị thiêu đốt, gió âm từ bốn phương tám hướng gào thét thổi tới.

Tứ phương Quỷ Đế! Tứ phương Quỷ Tướng!

Khôi Tử Tuyển lớn tiếng mắng một câu thô tục, bỏ lại một câu: "Lão nương không chơi nữa!" rồi hóa thành một làn khói, trong nháy mắt chạy không thấy bóng dáng, tốc độ kia so với Lộ Vô Quy dán bùa phong cương chạy trốn còn mau hơn.

Thanh Y Nhược Thủy đều đã vọt tới trước mặt Lộ Vô Quy, kết quả bị một tấm người giấy bay dính lên mặt, nàng ta vừa mới gỡ tấm tiểu người giấy kia ra khỏi mặt liền nghe Khôi Tử Tuyển kêu không chơi nữa, sau đó thấy Khôi Tử Tuyển "cái hố" kia cư nhiên bỏ chạy mất.

Thanh Y Nhược Thủy bộ mặt dữ tợn, la lên một tiếng: "Khôi Tử Tuyển, đừng để cho ta gặp lại ngươi, nếu không ta sẽ lấy mạng ngươi!"

"Tứ muội đi mau!" Võ Sinh Quỷ Vương la lên, một phen túm chặt Thanh Y Nhược Thủy bay nhanh thoát đi.

Thanh Y Nhược Thuỷ kêu lên: "Nàng hủy hí lâu của ta, ta muốn giết nàng..." Lời nói của nàng ta còn chưa dứt, liền cảm giác được hơi thở vừa khủng bố vừa uy nghiêm như tiếng sấm từ không trung bao phủ tới, câu nói kế tiếp vội nuốt trở vào, trực tiếp chui vào trong đất liều mạng bỏ chạy.

Sáu tên Thiên Binh đang chém quỷ chém đến nghiện kia ngẩng đầu nhìn lên không trung, nháy mắt hóa thành sáu đạo kim quang biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

Hơn một trăm đồng tiền "U Minh thông bảo" đánh ra thiêu đốt một đám tiểu người giấy, phù hỏa của đám tiểu người giấy tụ lại bên nhau, hóa thành bốn tôn hư ảnh trên bầu trời Quỷ Thị. Mỗi người bọn họ chiếm cứ một phương, thân ảnh đạm nhạt giống như được tụ thành từ đám mây đen, nhưng mà có thể thấy được mỗi người đều mang mũ miện có chuỗi ngọc rũ xuống, có tất cả mười hai chuỗi ngọc trên mũ miện, trên người họ tản mát ra hơi thở lệnh thiên địa phải thần phục. Thân ảnh bọn họ tuy đạm nhạt, nhưng cặp mắt lại phi thường rõ ràng!

Lộ Vô Quy quay đầu nhìn bốn phía, lũ quỷ chỉ trong phút chốc đều đã thoát đi không thấy bóng dáng, lại nhìn nhìn trên bầu trời đang hiện lên hình chiếu của bốn vị Quỷ Đế. Cô vô cùng đáng thương chép chép miệng, nhìn Quỷ Đế này lại nhìn Quỷ Đế kia, trong lòng muốn khóc mà khóc không được, muốn nhịn xuống cũng nhịn không xong.

Bốn vị Quỷ Đế nhìn xuống một vòng, thấy đám tiểu quỷ đều đã chạy hết không có chuyện gì cần bọn họ phải động thủ, phất tay áo một cái đem mấy đồng tiền "U Minh thông bảo" đều thu lại, quay người liếc nhìn Lộ Vô Quy một cái rồi biến mất.

Lộ Vô Quy cảm thấy chính mình đã thành quỷ rồi nên sẽ không thể khóc nữa, bằng không cô thật sự sẽ khóc huhu ra tới.

"Du lừa đảo!" tiếng hô to của Tả Tiểu Thứ kinh động Lộ Vô Quy.

"Trần Vũ" trợn trắng mắt, thân mình xụi lơ ngã xuống trên mặt đất.

Cổ Chính Kinh hô lên: "Trần Vũ!" Hắn vội ném Du Thanh Vi đang té xỉu vào ngực Tả Tiểu Thứ rồi chạy về đỡ lấy Trần Vũ.

Lộ Vô Quy vọt tới bên người Du Thanh Vi, chỉ thấy sắc mặt nàng ấy so với giấy còn trắng hơn vài phần, môi xanh tím, khóe môi còn có vết máu. Cô nhớ đến cảnh tượng mình vừa thấy, vội vàng tách miệng Du Thanh Vi ra xem đầu lưỡi của nàng, đầu lưỡi của Du Thanh Vi đã bị cắn đến huyết nhục mơ hồ, trong miệng đều là máu. Cô sợ tới mức cả người run lên, nháy mắt nhớ tới lúc ông nội chết cũng là như vậy cắn nát đầu lưỡi phun ra một ngụm máu, hạ một đạo bùa phong ấn đem giếng âm dương trong sân phong lại, sau đó liền tắt thở. Cô vội sờ mũi của Du Thanh Vi, phát hiện hơi thở nàng ấy tuy có chút yếu, nhưng vẫn còn sống. Cô đẩy Tả Tiểu Thứ: "Chị tránh ra!" rồi gỡ xuống ngọc trấn hồn bản mệnh của mình đeo lên cổ Du Thanh Vi, lại vạch áo trên lưng của Du Thanh Vi, toàn bộ tấm lưng da thịt tinh tế giờ phút này đã mọc đầy vẩy trắng.

Lộ Vô Quy đem đồ vật trong balo đổ ra ngoài, chọn lấy mực vẽ bùa đã pha chế sẵn, cô đang tính đề bút vẽ liền nhớ tới nơi này không có dương khí. Cô hỏi: "Còn bùa tụ dương không? Trấn lên người cho Du Thanh Vi đi!" Sau đó liền đem mực vẽ bùa có pha máu gà trống toàn bộ đút cho Du Thanh Vi uống.

Vừa rồi khi đám người Quỷ tân lang xung phong liều chết qua đây, Tiết Nguyên Kiền và Tả Tiểu Thứ vì bảo vệ cho Du Thanh Vi đã đem mấy đạo bùa cuối cùng toàn bộ đánh ra hết, trừ bỏ bùa phong cương thì tới tờ giấy vẽ bùa cũng không còn một tấm.

Tả Tiểu Thứ kêu lên: "Hạ Nhan Hi và Bạch Lĩnh Khê có cửa hàng ở Quỷ Thị, đi tìm bọn họ."

Âm thanh suy yếu của Trần Vũ vang lên: "Đừng hi vọng vào bọn họ."

Tả Tiểu Thứ ngẩng đầu lên nhìn, thấy Cổ Chính Kinh đang đỡ Trần Vũ đi đến.

Trần Vũ đem bình dược luôn mang theo trên người ra nói: "Ở đây còn hai viên." rồi đưa cho Tả Tiểu Thứ.

Tả Tiểu Thứ lúc trước đã thấy qua Trần Vũ uống thuốc này, liền vội vàng đút cho Du Thanh Vi.

Trần Vũ lại lấy ra mấy đạo bùa đưa cho Tả Tiểu Thứ: "Tuy rằng kém xa so với bùa của Tiểu Lộ đại sư vẽ, nhưng cũng có thể chống đỡ một chút."

Tiết Nguyên Kiền cảm kích nói lời cảm ơn, nhanh chóng đem bùa dán lên người cho Du Thanh Vi. Hắn nói với Lộ Vô Quy: "Tiểu Lộ, đừng hoảng hốt, em đối với đường Âm quen thuộc, nghĩ lại xem có biện pháp nào không...." Anh sực nhớ ra, nói tiếp: "Đúng rồi, long lươn! Tiểu Lộ, nơi này gần sông Âm, có long lươn không? Long lươn có thể cứu Thanh Vi không a?" Anh nhớ rõ lúc trước đi Âm, cạn kiệt lương thực, toàn dựa vào Lộ Vô Quy đi bắt long lươn giúp bọn họ chống đỡ.

Lộ Vô Quy gật đầu, nói: "Đi, đi ra bờ sông." Cô đem balo của Du Thanh Vi đưa cho Tiết Nguyên Kiền, nâng Du Thanh Vi dậy rồi cõng nàng ấy trên lưng.

Tiết Nguyên Kiền nói với Tả Tiểu Thứ: "Tiểu Thứ, ổn định lại tinh thần. Cảnh giác một chút, tôi lo lắng bọn kia giết hồi mã thương, hoặc có người khác lợi dụng cơ hội tấn công chúng ta." Hạ Nhan Hi, Bạch Lĩnh Khê tới Quỷ Thị liền không thấy tin tức, tình huống thật đáng ngờ.

Tả Tiểu Thứ "ừm" một tiếng, cô đem đồ vật lúc nãy Lộ Vô Quy đổ ra ngoài nhét trở lại balo. Cô thấy Lộ Vô Quy đem theo không ít thức ăn, thậm chí còn có hai bình nước được phong bùa, trong lòng có chút yên tâm.

Trần Vũ thấy Tả Tiểu Thứ đem thịt khô cất vào balo, bụng không biết xấu hổ rì rầm kêu lên mấy tiếng.

Tả Tiểu Thứ thấy Lộ Vô Quy mang khá nhiều thịt khô nên hỏi: "Tiểu Quy Quy, tôi có thể đưa cho Trần Vũ mấy túi thịt khô không?"

Trần Vũ vội nói: "Không cần."

Lộ Vô Quy vừa mới nhận mấy đạo bùa cùng hai viên thuốc cứu mạng mà Trần Vũ đưa, nên cũng không từ chối, chỉ "Ừ" một tiếng, nói: "Có thể." rồi cõng Du Thanh Vi về đi hướng bờ sông Âm.

Tả Tiểu Thứ đem hai túi khô bò nặng nửa kí đưa cho Trần Vũ.

Trần Vũ đem khô bò chia cho người của mình. Đi Âm tiêu hao cực lớn, vừa rồi hắn chiến đấu kịch liệt một phen, lại thỉnh Tổ sư gia nhập thân càng tiêu hao hết thể lực của hắn, lúc này rất cần bổ sung đồ ăn khôi phục thể lực, không rảnh để ý cái gì, vừa đi vừa gặm khô bò. Tay trái hắn cầm thịt khô, tay phải cầm kiếm, đôi mắt liên tục đánh giá bốn phía, đề phòng có kẻ âm thầm nhảy ra đánh lén.

Quỷ Thị nằm gần sông Âm, đoàn người đi không đến mười phút liền tới bờ sông.

Nước sông Âm đục ngầu quay cuồng đánh lên bọt sóng chảy về phía hạ lưu.

Lộ Vô Quy đánh giá xung quanh, cõng Du Thanh Vi đi về phía thượng nguồn.

Tiết Nguyên Kiền, Tả Tiểu Thứ trầm mặc không lên tiếng bảo vệ hai bên, vừa đi vừa gặm khô bò.

Trần Vũ dẫn người của mình theo sát phía sau Tả Tiếu Thứ cùng Tiết Nguyên Kiền. Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện liền lên tiếng: "Cửu Vĩ hồ yêu tới nhưng vẫn không thấy lộ diện, cẩn thận một chút."

Tả Tiểu Thứ nhìn thấy Du Thanh Vi bị thương nặng như vậy, lửa giận hừng hực bốc ra ngoài, nghe được Trần Vũ nói như vậy mới nhớ tới còn có một Boss đến xem náo nhiệt không biết có ý đồ gì, cô lập tức đem bùa âm lôi Tiết Nguyên Kiền đưa cho kẹp ở trong tay. Cửu Vĩ hồ yêu mà xuất hiện, liền thưởng cho nàng ta một đạo bùa âm lôi.

Trần Vũ nhìn Tả Tiểu Thứ đằng đằng sát klôi ra bùa âm lôi đã từng tạc cho quỷ hí lâu hôi phi yên diệc, rất thức thời im lặng không lên tiếng nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.