Du Thanh Vi cho rằng Lộ Vô Quy là sợ xá lợi tử, theo bản năng tiến lên đứng giữa Lộ Vô Quy và Mặc Khuynh Triết che chở cho cô, sau đó mới chú ý thấy Lộ Vô Quy trên mặt tràn đầy tất cả đều là ghét bỏ. Nàng nhớ tới sau khi thiêu hài cốt của Lộ Vô Quy phát hiện được chín viên xá lợi tử, trong đó hơn phân nửa còn lớn hơn nhiều so với viên xá lợi tử của Mặc Khuynh Triết, nàng nhìn phản ứng của Lộ Vô Quy, cẩn thận đánh giá lại một phen.
Sau khi Mặc Khuynh Triết thỉnh ra tiểu kim nhân mang Phật xá lợi, liền có người của Mặc gia nâng bàn thờ tiến lên, dâng lên lư hương, đem Phật xá lợi tiểu kim nhân nâng lên bàn thờ. Mặc Khuynh Triết lấy nhang đèn cung phụng xong, lại bấm tay niệm chú ngữ, thêm vào chú lực.
Du Thanh Vi biết đây là thủ đoạn khắc tà trừ ma hàng yêu, nàng lo lắng sẽ gây ảnh hưởng đến Lộ Vô Quy, tiểu tâm lưu ý phản ứng của em ấy, kết quả phát hiện nhà nàng vị này đang chăm chú dựng lỗ tai nghe lén, trong miệng còn lẩm bẩm theo, mắt lé lén lút liếc nhìn bên kia học theo thủ chú. Nàng thực hoài nghi Lộ Vô Quy đây là đang đi học lỏm nghề của người khác!
Mặc Khuynh Triết hét lớn một tiếng: "Sắc!", Phật xá lợi tử tiểu kim nhân hóa thành một đạo kim quang hướng về phía khẩu hoạch bay qua.
Cùng lúc đó một tiếng "ai nha" vang lên, Lộ Vô Quy hô to: "Tôi nói làm sao mà quen như vậy, thì ra là đại la kim cương phục ma chú của Quỷ hòa thượng!"
Mặc Khuynh Triết mắt nhìn thẳng, không chút nào bị ảnh hưởng bởi sự quấy nhiễu của ngoại giới, tay hắn kết ấn, miệng thì thầm: "Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tiền, hành", một chữ một ấn, một chữ đọc ra, thanh âm trầm ổn hữu lực giống như lôi đình chi âm, trên người khí thế đột nhiên biến đổi, giống như có một trận gió mang theo cỗ sắc bén bọc lấy người hắn, tựa như một tôn thần đến từ trời cao xuống hàng yêu phục ma.
Hoạch đột nhiên xuất hiện động tĩnh, thậm chí mơ hồ có tiếng gió, lại giống như tiếng khóc than, ngẫu nhiên còn có vài tiếng đánh vang truyền ra.
Mặc Khuynh Triết lấy tay kết ấn, toàn thân lộ ra uy thế lăng nhiên không thể xâm phạm.
Hoạch lại truyền đến một tiếng vang bén nhọn giống như tiếng micro bị nhiễu tín hiệu, đâm vào màng tai người khiến đầu cũng đau đớn, theo sát lại phát ra một tiếng "oong", khẩu hoạch giống như cái chuông lớn bị đáng vang lên chấn động không ngừng.
Du Thanh Vi nhạy bén phát hiện ánh sáng tối sầm lại, ánh đèn mờ mịt, tựa hồ bị một cỗ sương mù không nhìn thấy được che khuất đi ánh sáng.
Hoạch rung lên càng ngày càng lợi hại, trên trán Mặc Khuynh Triết hiện lên một tầng mồ hôi lạnh.
Trần Vũ sau khi đem Chính Nhân Trịnh đại sư bị thương kia hạ tràng thì quay lại, mặt đối mặt về hướng hoạch, hai tay hắn chắp thành hình kiếm, hét lớn một tiếng: "Khởi!" Phía sau hắn hai dãy pháp kỳ đột nhiên bay lên, phía đầu pháp kỳ đính vào trần nhà, phía đuôi kéo dài đến trước hoạch mới dừng lại. Hắn giơ tay rút ra kiếm gỗ đào mang ở sau lưng, chân đạp cương vị hướng về phía hoạch liều chết xông qua, trong miệng nhanh chóng niệm chú: "Ngũ lôi mãnh tướng, liệt hỏa tướng quân, thiên thượng địa giới, trì lôi bôn vân, ngàn vạn thiên binh, thống lĩnh thần binh, khai kỳ cấp triệu, khẩn cấp không dừng. Cấp tốc nghe lệnh!" Hắn tung người nhảy lên không trung một kiếm đâm tới khẩu hoạch.
Một kiếm hắn đâm tới, động tác giống như có gió cuốn theo, lại giống như có thần binh trên trời chịu sự tác động của hắn lao đến, chỉ thấy pháp kỳ như có gió thổi động nâng lên đánh về phía khẩu hoạch. Trong lúc pháp kỳ đánh vào phía trên khẩu hoạch, hoạch lại phát ra một tiếng "ooonnnggg" giống như bị va chạm vô cùng nặng nề.
Phía lầu hai đột nhiên vâng lên một giọng nói gấp gáp: "Chậm lại, nhẹ tay chút, để ý hoạch, đừng đâm nó hỏng mất!"
Du Thanh Vi, Lộ Vô Quy cùng những người ngồi trong đại sảnh đều nhìn về hướng lầu hai, chỉ thấy một ông lão khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi đang kích động hướng bọn họ kêu to, bên cạnh ông còn ngồi mấy người, giống như người trong đội khảo cổ.
Trần Vũ thấy khẩu hoạch chấn động đến lợi hại, tay trái bấm quyết niệm chú, tay phải huy kiếm thao tác pháp kỳ đè lại miệng hoạch.
Phía khác đột nhiên có hai người chạy đến lấy ra trận kỳ cùng dây thừng phù vòng quanh hoạch bắt đầu bày trận. Những cái trận kỳ này so với người còn cao hơn, trên cột kỳ khắc chính là Ác Quỷ đồ án, mặt kỳ đóng mở, chỉ mơ hồ có thể thấy một chút đồ án được thêu chế bằng màu sắc nặng nề.
Bên cạnh đó lập một pháp đàn tạm thời, một người đàn ông chừng hai mươi mấy tuổi, thân hình thon gầy có chút văn nhược đứng trên pháp đàn, tay hắn cầm một lệnh kỳ hình tam giác, hắn vung tay lên, lệnh kỳ liền triển khai, lộ ra mặt kỳ. Mặt kỳ viết một chữ "Giang" thật lớn, cùng với rất nhiều chữ nhỏ rậm rạp. Hắn huy động lệnh kỳ trong tay, quát khẽ: "Khởi trận!" Từng cái trận kỳ không gió tự bay phấp phới, dù cho tất cả cửa sổ trong đại sảnh đều đóng lại nhưng vẫn bị gió thổi cho hô hô rung động.
Trận kỳ mười tám mặt vẽ mười tám tầng địa ngục vừa ra, đại sảnh vốn dĩ đã tối tăm nay càng tối tăm hơn.
Đại kỳ kia như là được đặc chế, giống như thật sự thông đến địa ngục. Trận kỳ vừa ra, loáng thoáng có tiếng quỷ khóc thần gào vang lên. Tiếng khóc kia phảng phất như ở bên tai, nhưng khi ngưng thần nghe kỹ, cái gì cũng đều không nghe được.
Du Thanh Vi tuy rằng chưa gặp qua Giang Vũ Hiên, nhưng chuyện về Giang Vũ Hiên và "Mười tám tầng địa ngục trận" của Giang gia vẫn là có nghe đến. Có lời đồn nói rằng "Mười tám tầng địa ngục trận" của Giang gia, mỗi một mặt trận kỳ thông với một tầng địa ngục, mười tám mặt trận kỳ vừa vặn thông đến mười tám tầng của địa ngục.
Du Thanh Vi không tin Giang gia mười tám tầng địa ngục trận có thể thông địa ngục, nhưng mười tám mặt trận kỳ này quỷ khí xác thực phi thường nặng, nàng không khai âm nhãn vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy hắc khí ở trận kỳ dâng lên, âm khí thấm cốt. Nàng rút từ trong balo của Lộ Vô Quy ra một lá bùa dương dán lên người để hộ thân, sau đó tiếp tục chậm rì rì phe phẩy quạt xếp xem diễn. Lộ Vô Quy bên cạnh nàng hô: "Du Thanh Vi, chúng ta có mang theo kim chỉ không?"
Du Thanh Vi vẻ mặt buồn bực nhìn Lộ Vô Quy, hỏi một câu: "Chúng ta mang kim chỉ làm cái gì?"
Lộ Vô Quy đáp: "Em muốn kim chỉ và vải vàng."
Du Thanh Vi quay đầu nhìn về phía Tả Tiểu Thứ gọi: "Tiểu Thứ."
Tả Tiểu Thứ nghe Du Thanh Vi gọi, tưởng có chuyện gì quan trọng vội vàng chạy tới.
Du Thanh Vi nói: "Tiểu muộn ngốc muốn kim chỉ và vải vàng."
Tả Tiểu Thứ sửng sốt, tức giận nói: " Tôi đi chỗ nào tìm kim chỉ vải...." lời còn chưa dứt liền nhìn thấy quạt xếp trong tay Du Thanh Vi chỉ về một hướng, cô liếc mắt nhìn theo hướng quạt xếp chỉ, thấy Yến Thính Vũ đang ngồi uống trà, bên cạnh là một ông lão khoảng tám mươi tuổi, khí độ phiêu nhiên. Tả Tiểu Thứ nói một câu: "Chờ!" rồi tìm đến Yến Thính Vũ. Nàng trước tiên hướng ông lão kia hành lễ: "Yến gia gia hảo."
Yến lão gia tử cười ha hả đáp lại: "Tiểu Thứ đấy à. Có chuyện gì khó xử sao?"
Tả Tiểu Thứ cười nói: "Ngài thật cơ trí! Bội phục! Tụi cháu thiếu kim chỉ và vải vàng, còn thỉnh lão nhân ngài tạo điều kiện ạ."
Yến Thính Vũ cười hỏi: "Có tìm lộn người không nha?"
Tả Tiểu Thứ cười hì hì không lên tiếng.
Yến lão gia tử nhìn về phía một người trẻ tuổi đứng cạnh bên, cho hắn một ánh mắt, người trẻ tuổi kia gật đầu đồng ý, không quá vài phút liền mang đến kim chỉ cùng vải vàng đựng trong một cái khay.
Tả Tiểu Thứ ôm quyền nói: "Cảm ơn cảm ơn!" Cô tiếp nhận khay rồi đem đưa cho Lộ Vô Quy. Cô thiệt là cạn lời với Lộ Vô Quy a. Người khác đang vội vàng trảo quỷ biểu hiện bản lĩnh, còn em ấy thì hô hào muốn kim chỉ cùng vải vàng.
Lộ Vô Quy tiếp nhận cái khay nói cảm ơn với Tả Tiểu Thứ, nhìn một vòng trái phải, thấy bàn gần các nàng nhất chỉ có ba người mặc đạo bào đang ngồi. Lão đạo sĩ thoạt nhìn ít nhất cũng chín mươi mấy tuổi, tinh khí thần mười phần, tựa hồ còn có thể sống không ít năm, một người khác trẻ tuổi hơn chút, cũng tầm năm sáu mươi tuổi, bên cạnh còn có một tiểu cô nương mặc đạo bào, tiểu cô nương nhìn cũng trạc tuổi cô, cùng lắm cũng chỉ lớn hơn 1,2 tuổi. Ông của cô lúc trước thời điểm đi Âm đều mặc đạo bào, cô nhìn thấy người mặc đạo bào liền cảm thấy thân thiết, khóe miệng mang theo ý cười đi đến gần nói: "Ba vị đạo hữu, mượn cái bàn chút nha."
Tả Tiểu Thứ cả kinh, miệng nháy mắt há hốc thành chữ "O".
Du Thanh Vi cầm quạt xếp đều bị dọa đến choáng váng.
Đại sảnh lớn như vậy đột nhiên yên tĩnh đến mức một cây kim rớt xuống cũng có thể nghe thấy.
Tiết Nguyên Kiền đôi mắt đều trợn lên, một cái tát chụp lên tay vịn của ghế sofa, đứng hình tại chỗ.
Lộ Vô Quy cảm thấy không khí chung quanh có điểm quái quái, cô quay đầu mắt nhìn bốn phía, thấy mọi người đều đang nhìn mình chằm chằm, thiệt là quái lạ, bèn hỏi lão đạo sĩ hòa ái thoạt nhìn tuổi tác cùng ông nàng không sai biệt lắm bên cạnh: "Lão gia gia, bọn họ nhìn cái gì vậy?" Cô thấy râu của lão đạo sĩ dài đến rũ xuống ngực, tò mò duỗi tay đến sờ sờ, phát hiện là râu thật, cô hỏi: "Râu của ông dài ghê, ông không cảm thấy lúc đánh thi quái râu dài quá sẽ vướng víu sao ạ?"
Lão đạo sĩ ha hả cười cười: "Ông không đánh thi quái a."
Lộ Vô Quy nghĩ nghĩ: "Cũng đúng nha, thi quái đều ở dưới mặt đất, khí sắc của ông tốt như vậy, vừa nhìn liền biết là rất ít đi Âm." Cô nhớ tới mình còn có chính sự cần phải làm, vội vàng khiêng bàn trà của lão đạo sĩ đến đặt cạnh bàn của một Đại hòa thượng đang ngồi kế bên, còn nói với Đại hòa thượng một câu: " Cho cháu đặt mấy tách trà ở đây một chút, chỉ vài phút thôi." Cô đem tách trà dịch hết qua bên bàn kia, rồi đem vải vàng đặt lên bàn trà, lại chạy về cạnh Du Thanh Vi ôm balo của mình, lấy ra mực bùa đã pha sẵn cùng bút vẽ bùa, lập tức dùng bút vẽ bùa vẽ một đạo phù trên vải vàng. Bút đi như du long, một đạo phù liền mạch lưu loát! Phù hoàn thành, màu mực sắc nét in trên vải vàng, màu sắc tươi sáng bắt mắt, phảng phất như có thể tùy thời lao ra khỏi tấm vải.
Lão đạo lớn tiếng tán thưởng: "Hảo phù!"
Lộ Vô Quy được người khích lệ, cao hứng lộ ra gương mặt tươi cười xán lạn, vui rạo rực nói: "Cháu luyện thật nhiều năm nga." Nàng đem vải vàng đã vẽ tốt phù dời qua một bên, lại lấy mấy tách trà gửi nhờ trên bàn trà của Đại hòa thượng đem về chỗ cũ, sau đó ngồi xếp bằng, xỏ tốt kim chỉ, cầm lấy vải vàng đã vẽ phù ngồi may vá.
Lão đạo sĩ khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi hỏi cô: "Tiểu hữu, bàn cách vách chỉ có một mình Dực Di đại sư ngồi, sao cháu lại không mượn bàn của ông ấy?
Lộ Vô Quy nhìn nhìn người kia thân thể cường tráng trên cổ đeo chuỗi Phật châu thật lớn nói: "Ông nội của cháu trước kia là đạo sĩ không phải hòa thượng, cháu với hòa thượng không thân." Nói xong cúi đầu tiếp tục may vá.
Du Thanh Vi lúc này mới hồi phục lại tinh thần, chạy nhanh đến cạnh hai vị đạo sĩ ôm quyền hành lễ: "Thanh Vi gặp qua Cẩm Trần đạo trưởng, Thanh Sơn đạo trưởng." Lại hướng Đại hòa thượng ở bàn kế bên hành lễ: "Gặp qua Dực Di đại sư." Nàng khẽ gọi: "Tiểu muộn ngốc..." lời còn chưa nói xong, liền nghe Lộ Vô Quy quay lại hỏi nàng: "Du Thanh Vi, chị nhận thức bọn họ à?" Du Thanh Vi nghẹn lời, nàng thở sâu một hơi, ngăn chặn cảm xúc khẩn trương: "Tiểu muộn ngốc, hai vị này là Thượng Thanh Cung Cẩm Trần đạo trưởng và Thanh Sơn đạo trưởng. Vị này là Dực Di đại sư của Bồ Đề Tự."
Lộ Vô Quy "dạ" một tiếng, ngẩng đầu nhìn ba người bọn họ nói câu: "Hạnh ngộ", lại cúi đầu tiếp tục may vải vàng.
Du Thanh Vi ngơ ngác nhìn Lộ Vô Quy nửa ngày, nói không nên lời.
Tiểu đạo cô bên cạnh Cẩm Trần đạo trưởng hỏi Lộ Vô Quy: "Cô đang may gì vậy?"
Lộ Vô Quy đầu cũng không nâng, đáp: "May cái túi à." Cô giơ giơ cái túi vàng đã may được gần một nửa lên nói: "Đem vải vàng đã vẽ phù xếp lại, may kín các góc là có thể may thành cái túi rồi."
Tiểu đạo cô kia lại hỏi: "May túi để làm gì nha?"
Lộ Vô Quy cảm thấy chỉ số thông minh của tiểu đạo cô này có vấn đề, tâm nói: "Túi đương nhiên là dùng để đựng đồ rồi!"
Du Thanh Vi nhìn Lộ Vô Quy đang ngồi xếp bằng may túi trước mặt ba vị siêu cấp Đại Phật là Cẩm Trần đạo trưởng, Thanh Sơn đạo trưởng và Dực Di đại sư, không biết nên nói cái gì cho tốt. Nàng cảm thấy tiểu muộn ngốc nhà nàng không có chút giác ngộ nào về bản thân là Quỷ Yêu của mình. Nàng thầm than khẩu khí, hướng Cẩm Trần đạo sĩ, Thanh Sơn đạo sĩ, Dực Di đại sư ôm quyền hành lễ tạ lỗi, sau đó ngồi xếp bằng bên cạnh Lộ Vô Quy hỏi: "Có muốn chị giúp em may mặt bên kia không?"
Lộ Vô Quy đáp: "Chị may không được đâu." Cô cầm kim may đến nhanh chóng, không tới vài phút đã may xong túi. Cô cắn đứt chỉ dư, lấy trong balo ra một sợi dây bùa và một đạo bùa phong ấn quỷ bao ở miệng túi, đánh một cái nút thắt rồi nói: "Xong!" Cô đem khay kim chỉ trả lại cho Tả Tiểu Thứ: "Tôi may xong rồi, chút có cần thì dùng tiếp." Cô nhìn nhìn khẩu hoạch, rồi lại nhìn nhìn vị Đại hòa thượng bên cạnh, chạy tới nói: " Đại hòa thượng, ông chỉ có một mình ngồi không được nhiều ghế dựa như vậy, cho cháu mượn một cái nhé." Dứt lời liền khiêng một trương ghế sofa đơn đem đến đặt bên cạnh khẩu hoạch, cô đặt ghế sofa sát vào vách hoạch, chính mình leo lên ghế sofa, phát hiện không đủ cao, lại leo lên đứng trên tay vịn của ghế sofa, vẫn thấy còn thấp, vì thế lại leo lên đứng trên lưng tựa của ghế. Nhờ có ghế sofa lót chân, miệng của khẩu hoạch bây giờ chỉ cao đến ngang ngực cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]