Chu Duy quấn chăn nằm trên giường, cảm giác rất an toàn. Bóng đen xung quanh hoàn toàn không ảnh hưởng đến cảm giác này xíu nào.
Tối đen như vậy lại làm người ta an tâm hơn.
Thật không hiểu nổi những người sợ bóng tối. Con người vốn từ trong bóng tối sinh ra, bây giờ lại sợ nó?
Không có ánh sáng con người không thể sinh hoạt, chuyện gì cũng không làm được. Cho nên Chu Duy cho rằng, ánh sáng chỉ là nhu cầu tối thiểu của con người, còn bóng tối mới là nơi con người hướng tới, là nơi trở về của con người.
Không gian bao bọc lấy khi còn nằm trong bụng mẹ là một mảnh hắc ám, không đúng sao? Vì sao khi đó không sợ hãi? Ngược lại đến lúc lớn lên, hiểu biết càng nhiều càng sợ hãi thế giới này? Chẳng phải buồn cười lắm sao?
Bọn họ quy tất cả nguyên nhân về cho bóng tối, bởi vì sợ tối nên cần ánh sáng, bởi vì thế giới tối tăm cho nên mới chán ghét thế giới. Thật ngu muội.
Có ánh sáng nên mới có đấu tranh, có tàn nhẫn, có giết chóc.
Chỉ khi trong bóng tối con người mới có thể trở thành bạn bè.
Chu Duy tín ngưỡng bóng tối, tin tưởng quỷ thần, cậu rất thích các câu chuyện ma, từ khai giảng đến giờ cậu đã sưu tầm gần hết các câu chuyện thần bí trong trường. Cậu thích nghe chuyện ma, nhưng khác với những người thích nghe khác, cậu cho rằng ác quỷ trong những câu chuyện đó đều là sứ giả, chúng giết người có lý do, sứ giả hắc ám sẽ không giết người lung tung.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-hon-truong-hoc/456552/quyen-4-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.