Tôn Hải nhìn chằm chằm bóng người trên bục giảng, hai tay siết thành quyền đặt trên đùi, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay. Cậu cố gắng kiềm chế bản thân, kiềm giữ đôi tay, cậu sợ mình sẽ lần nữa vô ý chạm vào quyển bút ký, lần nữa giết người.
Lưu Giới lại cảm nhận được ánh mắt như độc xà kia, thứ đó ẩn mình trong đám người, chăm chú nhìn mỗi anh. Mồ hôi trên lưng túa ra, loang lổ thấm vào áo sơmi.
Không thể! Không thể lại giết người!
Khí lực toàn thân Tôn Hải đều dồn vào ngăn chặn hai tay, đôi tay như đôi tay của tử thần, đã cướp đi một sinh mạng! Không thể để nó tiếp tục tổn thương người vô tội!
Muốn giết Lưu Giới?
Không! Không...Không thể! Chỉ là, thật sự là, nhớ, a...địch ý với người này càng lúc càng mãnh liệt! Dường như nếu không giết anh ta, mình sẽ gặp nguy hiểm! Phải làm sao? Giết? Hay không giết?
Sát khí trong lòng dâng lên, ngưng tụ trong lòng khiến cả người cậu run rẩy, cậu không nên đến lớp, nếu không đến sẽ không khiến bản thân lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan (1).
Sát ý càng lúc càng mạnh lên, ẩn bên trong còn có tia oán độc âm thầm.
Vào lúc Tôn Hải không thể chịu nổi áp lực trong lòng, Lưu Giới đã chịu đủ giày vò từ ánh mắt này. Mồ hôi theo ót trượt qua gương mặt tuấn tú, lướt qua cằm khẽ nhếch rơi xuống, tí tách rơi trên mặt đất.
Một bạn học ngồi hàng đầu phát hiện dị thường của anh.
"Thầy, thầy không khỏe ạ?"
Lưu Giới gật gật đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-hon-truong-hoc/456544/quyen-3-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.