Trong lúc ba người Triệu Tường đang nói chuyện, em gái của Trần Kiệt, Trần Bình tìm được cậu ta.
"Anh, em phải về."
Lúc Trần Bình đến tìm, Trần Kiệt đang ngẩn người nhìn sách vở, nghe tiếng em gái mới mờ mịt ngẩng đầu nhìn nó, mãi sau mới dần hồi thần.
"Đang yên lành, về nhà làm gì?"
Ai ngờ được, Trần Bình đột nhiên kích động đứng lên, "Em mơ thấy Khâu Tiểu Hằng! Anh ấy rất đáng thương, anh..."Cô đau lòng khóc lên.
Trần Kiệt rất thương cô em gái này, cha mẹ hằng năm không ở nhà, anh em nương tựa lẫn nhau lớn lên. Bình thường Trần Kiệt thấy em gái không vui rất bỏ công dỗ, hôm nay không biết làm sao, có lẽ là vì chuyện Khâu Tiểu Hằng mà tâm tình gần đây không tốt, nghe em gái nói lập tức nổi giận.
"Im miệng! Không được nhắc tới Khâu Tiểu Hằng!"
Trần Bình bị quát sợ ngây người, trước giờ anh trai chưa từng hung dữ với cô, nói chuyện cũng là ôn hòa nhỏ nhẹ, anh trai giận dữ như bây giờ cô chưa từng thấy qua, nhất thời im lặng.
Có lẽ ý thức được khẩu khí của mình không ổn, Trần Kiệt hạ giọng nói, "Trần Bình, không được nhắc tới Khâu Tiểu Hằng, cậu ấy đủ tội nghiệp rồi, không cần nhắc lại."
Trần Bình ngoan ngoãn nói, "Anh, em không nhắc tới nữa, em chỉ là muốn về nhà."
"Đi đi, nói với anh làm gì. Em muốn đi đâu thì đi, chẳng lẽ anh có thể lấy dây cột em lại? Về nhà cũng tốt, so với sống ở đây đều tốt hơn.", Trần Kiệt có chút vô lực nói.
Trần Bình không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-hon-truong-hoc/271277/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.