Thống khổ đến mấy cũng không ngừng lại. Cảm giác bị bỏ qua này như sẽ đồng hành với cậu tới cuối đời. Đôi khi nhìn lại cũng không chỉ có mỗi mình cậu như vậy, mọi người đa số cũng từng trải qua những ngày giống với cậu, cuộc sống không lên xuống trập trùng, yên tĩnh đi đến tuổi già. Một cuộc đời như vậy cũng không tồi lắm đâu ha.
Lý Quân chỉ có thể an ủi mình như vậy. Chỉ có mình cậu biết, trong thâm tâm mình, từ tận đáy lòng mình đang mong cầu sự thay đổi. Cậu hy vọng mình có thể xông ra bên ngoài, để bản thân có được sự chú ý dù là nhỏ nhất, cũng không cần phải là chuyện lớn gì cả, làm một việc nhỏ nhặt nào đó, việc đó chỉ trở tay là xử lý xong cũng được, dùng một việc nhỏ bé thu được chút chú ý nho nhỏ, chỉ vậy thôi cậu đã thoả mãn rồi. Nếu không thì sao cậu lại chọn chơi cùng với Khâu Hào làm gì, cậu chưa từng từ bỏ ý định đó, cho đến khoảnh khắc gặp được Dư Băng.
Nói Dư Băng nổi tiếng thu hút ánh nhìn cũng không đúng hoàn toàn, nhưng so với một Lý Quân lúc nào cũng rụt rè thì bao nhiêu đó cũng đủ để cậu ngưỡng mộ. Lý Quân cũng không rõ là vì sao, yêu cũng không hẳn là yêu, thích cũng không hẳn là thích, đó hẳn là cảm giác ghen tị với một người rực rỡ hơn bản thân. Giờ nghĩ thật kỹ lại, thứ làm cho cậu bắt đầu chú ý đến cô, có lẽ chính là chiếc đầm vàng liền thân mà cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-hon-truong-hoc/2259606/quyen-5-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.