Đêm sâu như nước, cả bầu trời trong vắt điểm một vài ngôi sao, đám mây bị màn đêm nhuộm thành màu lam đậm, ánh trăng yên lặng như một tấm màn mỏng, nhẹ nhàng chiếu xuống nhân gian, dưới ánh trăng, tường xanh ngói đỏ ở hoàng cung phát ra ánh sáng nhẹ nhàng như ngọc!
Lúc này, đã gần đến nửa đêm, đường phố an tĩnh không một bóng người, cây cối nhà cửa lờ mờ, bóng tối như quái thú đang há to miệng. Gió đêm êm ái khẽ lay động, thỉnh thoảng truyền đến một hai tiếng cười dữ tợn, làm người gõ mõ cầm canh đã già sợ đến run người, ông xách theo một cái đèn lồng nhỏ, mắt trợn to nhìn sương mù trước mặt, cẩn thận nghe ngóng.
Nhưng nghe hồi lâu, chỉ có tiếng gió nhỏ, ngoài ra không còn gì khác.
Ông nghĩ, sắc trời sáng như vậy, tiếng cười quái vật ở đâu? Vừa rồi có lẽ là nghe lầm, dù sao bây giờ cũng già rồi, thân thể không còn như trước. Trước kia một đêm không ngủ đến hôm sau vẫn khỏe như vâm, trong hai năm qua, cũng là.... Chờ năm sau, sẽ xin nghỉ vì tuổi già, về nhà thăm cháu vậy!
Ông nghĩ như vậy, trong đầu phảng phất khuôn mặt mập mạp của cháu nội, khuôn mặt nhăn nheo cười đến híp mắt!
Bỗng nhiên, một trận gió lạnh nổi lên, bụi bay bốn phía, xen trong đó là mùi tanh đập vào mặt, ánh trăng tối đi, phía sau dường như có mây đen đang kéo đến che phủ bầu trời!
Ông già ngẩng đầu nhìn, xách theo đèn lồng bị gió thổi chập chờn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-hoang-phi/2363614/chuong-101-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.