Trăng sáng nhô lên cao, tiếng quạ kêu réo rắt, bóng cây loang lổ lầnlượt thay đổi trong núi rừng , gió đêm xuyên qua tầng cây cối xào xạckêu , lá cây khô vàng cuộn lại, gió lạnh lướt qua, bay lả tả rơi xuốngđầy đất !
Lâm Lang đứng trên ngọn núi Cảnh Sơn, ánh trăng leo lắt chiếu vào gò má trắng nõn nhẵn nhụi như ngọc của nàng, trên búi tóc đen không có lấymột trang sức, một thân y phục hoa lệ đẹp đẽ bên ngoài khóac áo choàngmàu đỏ thêu mẫu đơn kim tuyến, mặc dù chỉ là trang phục tầm thường,nhưng ở nhân gian lại được xem là trân quý, tầng tầng lớp lớp đóa hoachiếu vào vạt áo, gió vừa thổi, đóa hoa đong đưa giống như đang uyểnchuyển nhảy múa, vừa nhìn, mơ hồ lộ ra một loại hàm súc khiêm tốn xenlẫn mỹ lệ tao nhã .
Trước khi đi, áo choàng áo lông chồn tuyết trắng nàng đã để lại cho Thái Tố công chúa, Thái Tố công chúa nhận lấy cũng không hề nói gì, sóng mắt lưu chuyển xen lẫn ý cười chua xót !
Một trận gió thổi qua, nàng vô ý thức túm chặt áo choàng trên người,ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt trong veo sáng ngời lộ ra nụ cười nhàn nhạt——
Cảnh Sơn là ngọn núi cao nhất trong hoàng cung, cũng là một tòa núi tựnhiên hình thành dãy núi, nơi xa xa nhìn lại , địa thế dãy núi nhẹ nhàng uốn lượn giống như một con Giao Long uy vũ giương cánh bay cao. Khôngbiết triều đại nào, ban đầu xây dựng hoàng cung Thuật Sĩ phong thủy đãtừng nói dãy núi này là đại biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-hoang-phi/2363589/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.