Lâm Lang vào cửa, gia đinh giữ cửa rất cung kính với nàng, nha hoàn sai vặt dọc đường gặp nàng cũng đều rất cung kính hành lễ, chỉ có điều dưới tròng mắt cung kính kia lại ẩn dấu sự sợ hãi tìm tòi.
Ánh mắt những người này nhìn nàng khiến nàng cảm thấy rất khổ sở, sự cô đơn trong lòng dần lan tỏa, một âm thanh đâu đây cứ phát ra, nơi này không dành cho ngươi, không phải ngươi......
Đúng, nàng không thể hòa nhập vào thế giới này, chính là cảm giác đó, khi mọi người mặc quần áo sặc sỡ tươi vui đón ngày thu về, mỉm cười hay ngốc nghếch, buồn khổ hay đau đớn, nàng chỉ như người ngoài cuộc lạnh lùng nhìn vào, những con người kia như bị vây trong một màn ánh sáng khổng lồ, còn nàng thì ở bên ngoài, cố gắng muốn dựa vào họ, cảm nhận niềm vui nỗi buồn của họ thì lại bị họ cô lập!
Chạy thẳng vào Bách Thảo Viên, cuối cùng cũng có thể dừng lại nhưng nàng lại phát hiện bây giờ Bách Thảo Viên đã trở thành hữu danh vô thực, cây lim Đại Lương thượng hạng đã chuyển vào trong vườn, cát đá chất đống trên mặt đất, đông một đống, tây một đống, giống như từng cục thuốc cao bôi trên da chó, những thứ cỏ biếc trước kia đã sớm bị nhổ bỏ vứt dưới chân tường phía nam, khô héo dưới ánh mặt trời.
Thiển Ngữ theo sau nàng, nhìn nàng bước chân một hồi nhanh, một hồi chậm, một lát lại có bộ mặt mất mát không giải thích được liền kêu lên: "Tiểu thư......"
Lâm Lang bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-hoang-phi/2363495/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.