Chương trước
Chương sau
Tống Đạm Bạc đêm nay lần thứ hai mơ màng thâm trầm mà về đến nhà, đi đến cửa phòng trọ, anh nhìn thấy đèn phòng ngủ chính cùng phòng khách đèn vẫn sáng. Tống Đạm Bạc mừng rỡ như điên vọt tới phòng ngủ chính, quả nhiên thấy Hà Du Nhiên mặc áo ngủ tựa ở đầu giường đọc sách. Hà Du Nhiên ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt nở ra một nụ cười hiền lành. Tống Đạm Bạc bước nhanh lên trước ôm chặt lấy Hà Du Nhiên, lại ôm lấy mặt cậu, một trận hôn nồng nhiệt, rồi trượt xuống cổ, xương quai xanh. Nhiệt độ trên người Hà Du Nhiên lúc này còn thấp hơn một ít, dị hương trên người càng thêm nồng nặc, hương thơm phả vào mặt.

“Tiểu Du, em mấy ngày đi đâu?” “Em, em vẫn ở chỗ bạn học.” “Em tại sao lại không bắt điện thoại? Bọn anh đều ở đây lo lắng tìm em. Nếu như đêm nay lại tìm không được em, bọn anh liền chuẩn bị đăng thông báo tìm người.” “Em…” “Không muốn không có lí do mà cứ như vậy biến mất, có được không? Anh đây mấy ngày hoàn toàn không có chợp mắt. Em không biết là anh rất lo lắng cho em sao?” “Ở trong lòng anh, em có quan trọng không?” “Đương nhiên là có. Em là tiểu yêu tinh quấn người của anh, anh yêu em nhất.”



Hà Du Nhiên nhìn ánh mắt Tống Đạm Bạc, đột nhiên nước mắt bất ngờ chảy xuống, một giọt lại một giọt thay phiên nhau rơi lã chã trên khuôn mặt cậu. “Quá tốt rồi, thật sự có người quan tâm em như vậy, để ý đến em như vậy. Em yêu anh, Tống Cát Cát. Cho dù em sáng mai hồn bay phách tán, em cũng không tiếc rồi.” Tống Đạm Bạc thương tiếc mà hôn xuống những giọt nước mắt không ngừng rơi kia trên khuôn mặt Hà Du Nhiên. Nước mắt nguyên lai không một chút nào đắng, nước mắt nguyên lai lại có thể ngọt ngào như vậy, chảy vào tận đáy lòng. Thật thoải mái, thật dễ chịu, tưới nhuần nội tâm không biết đã khô cạn bao nhiêu năm.

“Tống đội, chúng tôi tìm tới lão nhân nhiều lần xuất hiện ở các án tử kia tới rồi.” “Nha, thật sao? Làm rất tốt.” Căn cứ vào lời nói của người chứng kiến, lực lượng cảnh sát cho rằng ông lão này rất có thể là người bệnh mắc chứng si ngốc ở người già. Cảnh sát đi đến tất các các bệnh viện tổng hợp trong thành phố, bệnh viện đa khoa khoa thần kinh. Bởi vì ông lão này hình dáng rất đặc thù, nên có bác sĩ đối với người mắc bệnh này khắc sâu ấn tượng. Quả nhiên, có một vị bác sĩ ở một bệnh viện công bảo rằng là người điều trị cho ông lão này. Cảnh sát từ vị bác sĩ này hỏi được họ tên, cùng địa chỉ tin tức cá nhân. Lực lượng cảnh sát tiến tới thông qua hệ thống hộ tịch của cục công an, xác nhận thân phận ông lão. Đội viên đội trinh sát hình sự đi tới nhà ông lão điều tra, người nhà của ông nói với lực lượng cảnh sát, ông lão này mới qua tuổi thất tuần, đã từng là một cảnh sát hình sự, vào hai mươi năm trước, bởi vì cơ thể tàn phế, sau khi nhận được một khoản tiền an ủi, cũng sớm về hưu.

Tống Đạm Bạc cho rằng đây là chỗ đột phá mới nhất của các án tử, trước đó việc điều tra đối với các đoàn thể tư nhân tụ hội cũng không có tìm được bất kì manh mối gì. Tống Đạm Bạc bố trí nhân viên cảnh sát điều tra nguyên nhân cụ thể vì sao lão cảnh sát hình sự bị tàn phế. Thông qua thâm nhập điều tra, Tống Đạm Bạc cùng đội viên đội trinh sát hình sự phát hiện, lão cảnh sát hình sự bị tàn phế là bởi vì lúc trước vướn vào một vụ án tương tự với năm vụ án kiến bỗng dưng nổi lên hiện tại. Đội viên thẩm vấn của đội trinh sát hình sự lật xem hồ sơ năm đó, chân tướng vụ án khiến người trố mắt ngoác mồm.

Thời gian xảy ra vụ án là năm 1984, người bị hại là một thanh niên vừa mới bước ra tuổi 18, chết bởi cưỡng gian rồi giết chết, nơi phát hiện ra án tử chính là một hộp đêm cung cấp phục vụ ***. Hạ thể người thanh niên lưu giữ rất nhiều dịch thể của người khác, bởi vì kỹ thuật kiểm tra đo đạc lúc đó hạn chế, không thể chứng thực được là của những ai. Thanh niên này vào lần cao trào cuối cùng bị dây thắt lưng siết chết, phân thân cùng tinh hoàn bị cắt đi tàn nhẫn, căn cứ vào vũng máu lớn, còn có vết máu phun lên sô pha cùng tường phán đoán, thanh niên này là trước khi chết bị tàn nhẫn cắt đi. Xác chết của thanh niên bị tách rời thành ba đoạn, phân thân cùng tinh hoàn được đặt trong một hộp trong suốt.

Lúc lão cảnh sát hình sự điều tra án tử, hung thủ có gửi tin đến cảnh cáo, nhưng ông không hề quan tâm bất chấp an nguy của bản thân mà tự mình tiếp tục thâm nhập điều tra sâu vào, cuối cùng bị hung thủ trả thù khiến tàn phế… Ly kỳ nhất chính là, sau khi phá được án, kẻ tình nghi ngồi trên xe quân cảnh trên đường đến tòa án phát sinh tai nạn giao thông, toàn bộ cảnh sát đi cùng đều bình an vô sự, chỉ có kẻ tình nghi là bỏ mình vì tai nạn.

Tống Đạm Bạc nói: “Rất rõ ràng, năm vụ án hiện tại, chính là mô phỏng theo phương thức phạm án giết người phân thây năm đó của hung thủ. Mọi người nói xem, tại sao bốn hung thủ khác nhau lại đều bắt chước phương thức phân thây này? Bởi vì bọn họ là một đoàn thể nhỏ sùng bái tên hung thủ năm đó ư? Tôi nghĩ chúng ta phải nói chuyện với vị lão cảnh sát hình sự. Tuy rằng nói chuyện cùng lão niên mắc chứng si ngốc rất khó và mệt, nhưng có thể từ bên trong đôi lời nói, chúng ta vẫn có thể được một ít manh mối có giá trị.”

Lão cảnh sát hình sự được mời đến phòng thẩm vấn. “Lão tiền bối, ngài có thể nói cho chúng tôi biết nguyên nhân vì sao lại luôn xuất hiện ở hiện trường mỗi vụ án. Ngài mỗi lần là như thế nào biết được địa điểm phát sinh án tử?” “A? Địa điểm phát án?” “Ngài làm sao biết được địa điểm án phát?” “Bởi vì, bởi vì, linh hồn, mùi vị.” “Cái gì mùi vị?” “Mùi vị, đặc biệt. Còn có, dáng dấp, linh hồn.” Lão cảnh sát hình sự đột nhiên bắt đầu gào khóc. “Làm sao vậy, lão tiền bối?” “Đồng tình, hắn. Hắn, quả khổ.” Sau đó, lão hình sự không ngừng lau nước mắt, không nói một lời.

—————-

Một câu thôi: Thật sự là quá tàn bạo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.