Chờ Tống Đạm Bạc cúp điện thoại, Trần Tịch bắt đầu nói chuyện: “Tống ca, cha mẹ Hà Du Nhiên hoài nghi, Hà Du Nhiên ở bên cạnh anh lúc này không phải là bản thân cậu ta.” “Cái gì?” Tống Đạm Bạc giật mình há miệng, vẫn duy trì khẩu hình như thế, nửa ngày im lặng không lên tiếng. “Căn cứ vào việc em ngày hôm qua đối với cậu ta quan sát, em cũng có kết luận giống như cha mẹ của cậu ta.” “Các ngươi khẳng định?” “Có thể khẳng định. Em cùng cậu ấy là bạn thân, chúng em 23 tuổi, quen biết 22 năm. Tuy rằng người này tướng mạo hình dáng cùng giọng nói đều giống hệt Hà Du Nhiên chân chính, thế nhưng khí chất của cậu ta, động tác, ngữ khí cũng tiết tấu nói chuyện, khuôn mặt cùng vẻ mặt đều cùng Hà Du Nhiên kia có điểm khác nhau rất lớn. Cha mẹ cậu ta càng là đối với con mình hiểu rõ như lòng bàn tay, càng sẽ không phán đoán sai. Hơn nữa Hà Du Nhiên giả mạo này đối với em cùng cha mẹ của cậu ta đều rất lạnh lùng. Hơn nữa tối hôm qua cùng cậu ta tán gẫu chuyện thời nhỏ, cậu ta chính là một vẻ mặt không biết nguyên cớ.”
“Vậy người này giả mạo Hà Du Nhiên có mục đích gì? Còn Hà Du Nhiên thật sự hiện tại ở đâu? Có phải là bị Hà Du Nhiên giả mạo này giam cầm ở nơi nào đó rồi không? Nếu thật sự là giả mạo, thì tướng mạo hình dáng cùng thanh âm giọng nói đều sẽ có chút khác biệt, không lớn thì cũng nhỏ, như thế nào lại giống nhau hoàn toàn như vậy?” “Việc này bọn em không biết. Thứ nhất, chúng ta không biết Hà Du Nhiên giả mạo này tiếp cận Tống ca là vì mục đích gì, vì thế anh phải ngàn vạn lần chú ý an toàn. Thứ hai, xin Tống ca hãy giúp em giám sát người này, tìm kiếm đáp án với những thắc mắc mà anh đã nêu lên.”
“Được. Tôi có mấy vấn đề muốn hỏi cậu.” “Anh cứ nói.” “Hà Du Nhiên có phải đồng tính luyến ái không? Cậu ta có khá là dính người, thích đối với người quen thuộc làm nũng không?” “Đồng tính luyến ái? Sao có khả năng. Hà Du Nhiên có một người bạn gái là cảnh hoa, có điều một tháng trước, Hà Du Nhiên đột nhiên gửi cho cảnh hoa kia tin nhắn muốn chia tay, sau đó thì không thấy cũng cảnh hoa kia liên lạc gì cả. Cậu ấy rất độc lập, không thích cùng người khác quá thân cận, càng không thích làm nũng. Cậu ấy lúc còn nhỏ cũng rất kiên cường, khá dày dạn kinh nghiệm, cậu ấy từ trước đến giờ nếu té cũng sẽ không khóc hay làm nũng, càng không cần phải nói hiện tại cậu ta 23 tuổi rồi a.”
Tống Đạm Bạc nghe xong những lời này, đối với anh mà nói, như sấm sét giữa trời quang. Bây giờ, anh cũng có thể xác định, người ở bên cạnh mình, giành được sự tín nhiệm của mình, không phải là con trai của Hà phó phòng – Hà Du Nhiên. “Tôi biết rồi, cảm ơn cậu đã nó cho tôi biết những điều này. Sau này tôi sẽ cho Hà phó phòng đáp án. Mà tôi phải nhanh chóng trở về thôi, đỡ phải bứt dây động rừng, để Hà Du Nhiên giả mạo này sinh hoài nghi cùng đề phòng.” “Được, hẹn gặp lại, Tống ca, ngàn vạn bảo trọng.” “Được. Cậu yên tâm đi. hẹn gặp lại.”
Hà Du Nhiên nằm ở trên giường, nghe cuộc hội thoại truyền đến từ máy nghe lén gắn ở ống tay áo Tống Đạm Bạc, hai tay nắm chặt thành đấm, ánh mắt oán độc. Theo sau một nụ cười lạnh lùng lướt qua khóe miệng, có vẻ như đã nghĩ được đối sách. Tống cảnh quan, tiếp đó, anh sẽ đối xử với tôi như thế nào đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]