Chương trước
Chương sau
Một ngày, Miêu Gia lái chiếc xe Honda cà tàng của hắn đi tới Sự Vụ Sở, muốn thăm hai thằng đệ xem còn sống hay chết. Hắn xuống xe, ngay cả chìa khóa cũng không thèm rút, nhanh chóng leo cầu thang thoát hiểm tới cửa tầng hai.
Sau khi mở cửa, hắn lập tức cảm thấy có điểm không hợp lý, bởi vì Vương Hủ và Elbert không bò ngang bò dọc trên đất, mà đang ngồi thẳng lưng, ánh mắt lấp lánh. Biểu tình giống như mấy vị lão thành cách mạng tham gia đại hội đại biểu.
Vương Hủ lên tiếng: "Ta đang đợi ngươi."
Miêu Gia khẽ chớp mắt, nhanh chóng đảo qua cả căn phòng, sau đó dè dặt nhìn lên trên đầu mình một chút, lại dùng mũi chân nhẹ nhàng đẩy tấm thảm trước cửa ra vào. Sau khi xác nhận không có thùng phân trên cửa hay trận pháp cạm bẫy, hắn mở miệng nói: "Xem ra. . . Ngươi muốn thảo luận cùng ta về vấn đề người được hưởng bảo hiểm sau khi ngươi bỏ mạng. . ."
Vương Hủ đáp: "Ta không biết ngươi đang nói gì. . . Nhưng mà ngươi đã đề nghị, vậy chúng ta có thể nói về chuyện sau khi bàn việc chính."
"Phì. . . Hóa ra không phải chuyện kia." Miêu Gia đi vào phòng, tiện tay cài cửa lại, ngồi xuống phía đối diện, cầm lon cà phê không biết ai đã uống dở một nửa, dốc thẳng lên miệng, hỏi: "Vậy có chuyện gì?"
Vương Hủ cất tiếng: "Ta muốn hỏi ngươi một chút, làm thế nào để có thể tới Hoàng Thiên Thành trong Âm Dương giới."
Do có một lượng lớn chất lỏng tràn vào phổi, khiến Miêu Gia giãy giụa trong tử vong, qua một hồi ho khan mới lấy lại được sức, hắn mới thở hổn hển đáp: "Ngươi muốn chết hả?"
Biểu tình lúc này của Vương Hủ vẫn rất nghiêm túc: "Không, ta phải đi tìm người."
"A? Tới Hoàng Thiên Thành tìm ngươi?" Miêu Gia trong nháy mắt đã hiểu ra: "Nói như vậy, hiện tại Thượng Linh Tuyết đang ở Hoàng Thiên Thành?"
"Ngươi đã sớm biết?"
"Hừ. . . Ta đã sớm đoán ra khả năng đó, nhưng muốn xác nhận thì không thể. Nhưng ngươi đã một lòng muốn tới đó, có thể kết luận rõ ràng, nhất định là ngươi từ đâu đó, biết được Thượng Linh Tuyết đang ở đâu. Lại nói, chẳng lẽ ở nơi đó còn có người thứ hai ngươi muốn tìm?"
"Biết thì tốt, cho nên không cần khuyên ta, không cần phải nói mấy câu đại loại như đây là tự tìm cái chết, hoặc có đi mà không có về, cửu tử nhất sinh. Nói gì ta cũng nhất định phải đi!"
Miêu Gia quay đầu nhìn Elbert: "Để ta đoán một chút, Vương Hủ cũng mời ngươi đi cùng phải không?"
Elbert gật đầu nói: "Cho dù hắn không gọi, cá nhân ta cũng muốn đi trợ giúp hắn. Lần trước đi giải quyết sự kiện tổ chức Vô Hồn, thực lực của ta còn chưa đủ, hơn nữa các ngươi muốn tinh giảm nhân viên, vì vậy ta chỉ có thể ở lại đây chờ. Nhưng lần này, ta nghĩ thêm một người, dù sao cũng có thể gia tăng chiến lực."
Miêu Gia cười lạnh một tiếng: "Đúng là ngu dốt, ngu dốt đúng là kinh khủng."
Vương Hủ nói: "Như vậy, mau đem tất cả những thứ mà ngươi biết, nói lại tất cả cho chúng ta đi."
Miêu Gia thở dài: "Được rồi, nhưng mà trước khi nói, ta muốn thanh minh một chuyện."
Hắn cũng thu hồi biểu tình chán chường: "Lần này, ta, không đi."
Vương Hủ đáp: "Lần này dù ngươi muốn đi, ta cũng sẽ không để ngươi đi."
"Hừ... Được, vậy ta bắt đầu."
Miêu Gia đứng dậy, cầm giấy và bút ở bàn làm việc tới, sau đó bắt đầu vừa vẽ vừa nói: "Người săn quỷ chúng ta, gọi thế giới chúng ta đang sinh sống, cũng chính là địa cầu, gọi là nhân gian giới. Diện tích khoảng. . . Những năm cấp 1 chắc hẳn thầy cô giáo dạy địa lý cho ngươi rồi (tác giả cũng quên mất là bao nhiêu).”
“Lại tới nói Âm Dương giới, nghe nói vùng không gian này xuất hiện sớm nhất là khoảng cuối thời Tần, thời gian cụ thể thì không thể nào kiểm chứng. Mà về hình dạng, có thể lấy một ví dụ, giống như một quả trứng chần."
Miêu Gia vẽ lên trên giấy một vòng tròn, giống như đồ chơi: "Lòng đỏ của quả trứng này, diện tích khoảng chừng bằng diện tích của đại lục Á Âu, 99 % “linh hồn” tại Âm Dương giới, hoạt động trong phạm vi này.”
“Còn vùng như lòng trắng trứng này, không có người. . . Hoặc có thể nói là không có quỷ hồn nào tới được. Nơi đó đều là sa mạc hoang vu, một khi tiến vào trong đó, linh hồn cũng sẽ bị một loại năng lượng cổ quái ép tới khô kiệt.”
“Trong truyền thuyết, vùng sa mạc vây quanh Âm Dương giới cũng có điểm cuối, mà ở điểm cuối này, cũng chỉ là vùng hư không vặn vẹo mà thôi.”
“Ta biết ngươi nhất định sẽ hỏi: Nếu không có người từng đến, tại sao có thể có truyền thuyết đúng không? Trên thực tế, tình báo này xuất phát từ miệng của “Quỷ vương”. Cũng do nhiều năm trước ông ta tự mình nói ra, vì vậy chúng ta có thể chắc chắn rằng quỷ vương đã từng tới nơi đó. Hơn nữa chỉ có cấp bậc như quỷ vương, hoặc là phải mạnh tới mức độ như vậy mới có thể tới được đó mà không quá lo lắng về việc linh hồn bị hủy diệt."
Miêu Gia nhấp một hớp cà phê, nói tiếp: "Lại nói tới, thời gian ở đó. . . cũng giống như ở nhân gian giới, đều nằm trong một trục thời gian. Nhưng sau khi tiến vào ngươi sẽ khó có thể cảm nhận được thời gian trôi qua, bởi vì bầu trời ở đó có cả mặt trăng và mặt trời, vĩnh viễn không hề thay đổi. Cũng không có gió, mây, mưa, tuyết, nhiệt độ không hề tăng giảm. Ở đó nếu như có dự báo thời tiết thì ta đảm bảo bản tin mỗi ngày, mỗi địa phương của Âm Dương giới đều giữ nguyên.”
“Hãy nói một chút về vấn đề sinh tồn, cũng chính là việc sau này ngươi tới đó làm sao để có cơm mà ăn. Tiến vào Âm Dương giới, thực ra ở đó không đơn thuần chỉ có quỷ hồn, còn có những thứ khác. Một số yêu ma quỷ quái thì ngươi chỉ có thể đọc trong cổ thư mà thôi, tới cấp bậc nhất định, chỉ cần họ có khao khát với linh lực thì đều sẽ bị hấp dẫn mà đến Âm Dương giới.”
“Nhưng nói chung quỷ cuối cùng vẫn là quỷ, cấp cao thì có thể dùng linh thể hợp nhất tạo thành thân thể mới, không cần lo lắng vấn đề sinh lý của thân thể, bọn chúng mỗi ngày chỉ cần hấp thụ linh khí mà thôi. Thế nhưng vẫn có một số yêu quỷ cấp thấp, thì vẫn cần thức ăn. Dĩ nhiên là ở đó không thể nào phát triển nông nghiệp, điều kiện khí hậu cũng không cho phép. Vì vậy, chỉ có thể ăn một số dã thú hay thực vật quái dị sinh trưởng tại Âm Dương giới.”
“Nếu ngươi muốn sinh tồn được ở đó, có ba con đường. Thứ nhất, phải mang đầy đủ lương khô, ít nhất phải đủ cho ngươi dùng tới khi trở lại nhân gian giới. Thứ hai, trao đổi với người biên giới hoặc quỷ hồn ở đó. Điều này đơn giản nhất, chỉ cần ngươi mang đủ quỷ tệ là được. Thứ ba, chính là điều ta vừa nhắc tới, tìm cách săn bắt dã thú hay thực vật có thể ăn được của Âm Dương giới."
Vương Hủ nói: "Mấy chuyện vặt vãnh này không phải là vấn đề mấu chốt, hay là ngươi nói một chút chuyện liên quan tới Mặc Lĩnh đi."
Miêu Gia trợn mắt, nhìn hắn một cái: "Chuyện vặt? Hừ. . . Ta nói cho ngươi biết, tất cả những thứ vừa nói đều hết sức trọng yếu, đừng tưởng rằng kiếm được đồ ăn ở đó là dễ dàng. Con người chính là sinh vật vừa yếu đuối vừa phiền phức, không có thức ăn, dĩ nhiên sẽ chết, không có tiền, ngươi cũng không có được thức ăn. Mà đi săn ở Âm Dương giới. . . Có lúc thậm chí còn khó khăn hơn việc đối phó với quỷ hồn."
Vương Hủ nói: "Biết rồi, biết rồi. Ta chỉ cần mang nhiều quỷ tệ đi là được."
Vì vậy Miêu Gia tiếp tục vẽ lên giấy, nói: "Âm Dương giới, ngoài quỷ vương, còn tồn tại ba thế lực lớn. Theo thứ tự là đám Chúng Quỷ Tướng, Mặc Lĩnh của Thượng Linh Tuyết, cùng với Thiên Tiếu Côn Luân của Bá Vương – Thích Khắc Anh.”
“Quỷ hồn có thể đi vào Âm Dương giới, cho dù không có linh năng, cũng phải là tồn tại tương đối lợi hại trong đám oan hồn ác quỷ. Mà một trong hai điều kiện này, cũng không phải là tình huống đơn giản. Mà nhiều nhất trong đó chính là các quỷ hồn lưu lại oán niệm lớn, chấp niệm vô cùng cường đại.”
“Cứ như vậy sau khi tiến vào Âm Dương giới, cho tới khi chúng trở thành cường giả ở đó thì cừu nhân, thân nhân, cơ bản cũng đã không còn tồn tại. Thậm chí chính trí nhớ kiếp trước chúng đều đã quên hết. Cho nên thứ còn lại của bọn chúng, chỉ còn có cừu hận, chấp niệm.”
“Nói tóm lại, cho dù các thế lực lớn ở Âm Dương giới có bối cảnh như thế nào, dù người sáng lập, căn cơ tất cả cũng đều không giống nhau. Nhưng mục đích cuối cùng của bọn họ đều là — chiếm lấy nhân gian giới."
"Chẳng phải là trả thù xã hội sao?" Elbert hỏi.
"Ngươi muốn hiểu như vậy cũng được. . . Hãy nói một chút về quỷ vương đi, lão cũng là một nhân vật cần chú ý. Đầu tiên, thực lực tất nhiên không thể nghi ngờ, cũng giống như là thần của Âm Dương giới, là tồn tại mạnh nhất, không thể địch lại, hơn nữa còn được mọi người công nhận.
Nhưng lão lại không giống như một kẻ thống trị, chưa bao giờ có hành động bức bách người khác phải tuân theo lời nói hay hành động của mình, chỉ giống như là một người ngoài cuộc đứng xem hết thảy. Hơn nữa với thực lực sâu như vậy, vô luận là quỷ hồn, người săn quỷ, người biên giới, đều không chủ động đi trêu chọc lão. Dĩ nhiên, lão cũng không tới chọc các ngươi.
Nhưng mà trước đây ta đã từng nghe An lão hồ ly nói một số chuyện, thật ra thì quỷ vương là người mang 'sứ mạng '. Ba thế lực lớn được hình thành, sau lưng đều có hình bóng của lão, lão cũng ở đó duy trì tình trạng 'thăng bằng' nào đó mà chúng ta cũng chưa rõ."
Vương Hủ nói: "Cái tên ăn không ngồi rồi ngươi không cần giới thiệu nhiều, nói những chuyện ta phải đối mặt là được."
Miêu Gia nhún nhún vai, nói: "Từ phân bố địa giới của ba thế lực lớn có thể thấy chúng đều chiếm địa bàn không cách biệt lắm, xen lẫn trong đó còn rất nhiều thế lực trung lập nhỏ tồn tại. Bởi vì nơi đó thật sự là khá lớn, mật độ sinh sống còn chưa cao bằng mật độ của nhân gian giới. Những nơi không ai dám đặt chân tới có diện tích lớn nhất, bên trong có những thứ đáng sợ nào, chỉ sợ là không ai biết.”
“Mà ngươi phải tới Hoàng Thiên Thành, nằm ở trung tâm phạm vi thế lực của Mặc Lĩnh, được gọi là nơi có sức phòng ngự tối cường tại Âm Dương giới. Khi xảy ra sự kiện Triệu Ma Trận, đám Quỷ Tướng Chúng thừa dịp thực lực của Mặc Lĩnh yếu đi, từng định tấn công đoạt thành, nhưng vẫn không thể chiếm được, chỉ chiếm được chút thượng phong ở bên ngoài. Sau khi Thù Vũ quay lại, bọn chúng liền thấy khó nhai, nhanh chóng rút lui trở về lãnh địa của mình."
Miêu Gia lại vẽ thêm mấy nét vào trong sơ đồ: “Để tới được Âm Dương giới cần thông qua các chuyển giới môn, chúng đều tồn tại ở khu vực trung lập hoặc nơi không người, vị trí cũng không thể xác định hoàn toàn chính xác. Ta phỏng chừng sau khi ngươi tới Âm Dương giới, khả năng cao là sẽ ở nơi này."
Hắn dùng bút vạch một cái: "Từ đó mà đến Hoàng Thiên Thành, nếu như trên đường không có bất kỳ cản trở gì, cũng phải mười ngày nửa tháng.”
“Hơn nữa có thể lạc quan phỏng đoán ngươi tới được Hoàng Thiên Thành, nhưng sau đó thì sao, trong cái đầu bã đậu của ngươi đã có kế hoạch? Chẳng nhẽ ở dưới thành hô to: 'Vợ, mau cùng ta về nhà ăn cơm'?"
Vương Hủ đáp: "Ngươi không cần biết. Chỉ cần nói làm sao để có thể tìm được cũng như đi qua chuyển giới môn?"
Miêu Gia buông bút xuống: "Chuyện này thì. . . Ngươi nếu gấp tới vậy, tối nay chúng ta tìm một địa điểm, sắp xếp thời gian, ta tìm một chuyên gia tới hỗ trợ. Chỉ cần cô ta chịu giúp ngươi, cái gì cũng dễ nói."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.