Dịch và biên tập: No_dance8x
"Thì ra… ngũ giác đang dần dần biến mất…”
Miêu Gia nghĩ ngợi rồi nói:
“Khó trách từ khi bắt đầu đi vào đây đến giờ, ta cảm thấy có chỗ không đúng. Việc các giác quan dần mất đi ắt hẳn có quan hệ trực tiếp đến trình độ linh thể hợp nhất. Linh lực của ta mạnh hơn ngươi một ít nên ảnh hưởng muộn hơn, giờ còn chưa biểu hiện ra, có điều chỉ là chuyện sớm hay muộn.”
Vương Hủ chỉ vào bản thân rồi nói:
"Sao ta không bị gì hết?"
"Tất nhiên là nhờ năng lực Chúa Tể rồi. Hay ngươi tưởng là do mình đẹp trai?"
"Hừm."
Vương Hủ dùng tay điều chỉnh lại tóc tai.
Tề Băng lại hỏi:
“Nhưng linh thức đạo thuật và năng lực của Vương Hủ đều bị suy yếu tại không gian này giống chúng ta. Tại sao ở đây hắn không bị ảnh hưởng bởi việc đánh mất ngũ giác?”
Miêu Gia nói:
“Thứ làm suy yếu năng lực của chúng ta là kết giới của thần nên không thể đối kháng được. Còn về mảnh rừng chiếm lấy ngũ giác của con người…”
Hắn ngẫm nghĩ lại rồi giải thích:
“Là do một loại trận pháp của phương Tây, không khác kỳ môn độn giáp của phương Đông là mấy, đương nhiên trong cũng có vài điểm khác biệt.”
Hắn quay sang nói với Vương Hủ:
“Trong mơ, ngươi đã đi qua mảnh rừng này phải không?”
Vương Hủ gật đầu.
Miêu Gia hỏi tiếp:
"Có phát giác chỗ nào kỳ lạ chưa?"
“Hừm, khó diễn tả lắm, ngoại trừ việc trên cây có mùi thi thể thì ta cảm thấy nơi này lớn hơn nhiều so với bề ngoài.”
Miêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-ho-bat-quy/1757309/quyen-9-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.