Người dịch: Zerog31
Biên tập: No_dance8x
”Ngươi... còn sống.”
Dụ Hinh thì thào.
“Dĩ nhiên rồi, ta có rất nhiều việc đang chờ và còn phải tận mắt chứng kiến nhiều lời thề nữa. Vì vậy, ta không thể chết được.”
Tề Băng nở một nụ cười ấm áp.
Từ ngày quen biết Tề Băng đến nay, Vương Hủ chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt trên và cũng chưa từng nghĩ hắn ta có thể cười như vậy. Do đó, vào khoảnh khắc ấy, trong đầu Vương Hủ chỉ lóe lên mấy chữ:
Mở rộng tầm mắt!
Liễu Khuynh Nhược ngừng đánh với Thủy Vân Cô. Nhoáng cái, nàng đã di chuyển đến bên Dụ Hinh. Tuy mắt nhìn Tề Băng nhưng ngoài miệng lại nói với Dụ Hinh:
“Đáng lẽ hắn phải chết rồi.”
“Rõ ràng ta đã đích thân ra tay...”
Dụ Hinh định giải thích.
Tuy nhiên, Liễu Khuynh Nhược không cho nàng nói hết:
“Ta không mong nhìn thấy một ngày nào đó đến ngươi cũng lừa ta.”
Đến đây, nàng dừng lại một lát rồi nói tiếp:
“Vì vậy, hãy giết hắn ngay đi.”
Dụ Hinh run rẩy giơ quyền nhận lên. Với ánh mắt thất thần, nàng đi từng bước một về phía Tề Băng.
Tề Băng không di chuyển mà lẳng lặng nhìn Dụ Hinh. Nụ cười vẫn còn nguyên đó.
Tất cả mọi người đều ngừng đánh để theo dõi cảnh tượng có hơi quái dị này.
Dụ Hinh vung vũ khí.
Dường như Tề Băng không muốn tránh.
“Ta không thể... ta không thể... hu ... khụ khụ... hu hu...”
Nàng bật khóc nghẹn ngào rồi xoay người nói với Liễu Khuynh Nhược:
“Ta không thể... không thể làm vậy... với hắn... một lần nữa...”
Liễu Khuynh Nhược nhắm mắt lại.
“Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-ho-bat-quy/1757297/quyen-9-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.