Dịch và biên tập: No_dance8x
Miêu Gia vẫn dựa vào cột điện. Từ khi cuộc chiến bắt đầu, hắn đã sử dụng đạo thuật trong Y Cổ Thiên để hồi phục thể lực và linh lực của mình. Tuy vậy, xuyên không là hành động ngược với lẽ trời nên không thể khống chế được thương tổn trên cơ thể cũng như trong linh hồn.
Hắn sợ hãi khi nhận ra năng lực linh hồn của mình chẳng khác nào biến mất hoàn toàn. Các thủ đoạn hồi phục vết thương bằng cách giảm tuổi thọ đều không dùng được nữa. Chưa kể, thể lực rơi vào trạng thái gần như hư thoát, chỉ mới giơ tay thôi mà đã gây nên cảm giác đau đớn dữ dội.
Điều làm Miêu Gia buồn bực nhất chính là tiếng ong ong cộng hưởng trong não khiến đầu choáng, mắt hoa. Vì sự tập trung bị ảnh hưởng lớn nên không thể suy nghĩ được gì.
“Chẳng lẽ là sự trừng phạt của thời không? Đúng là đồ vật do con người chế tạo không thể đánh đồng với mấy món thần khí như Côn Luân Kính và Chân Thần Ma Phương. Tổn thương của mình nặng hơn dự kiến rất nhiều...”
Hết cách, hắn bèn than thở rồi nhíu mày thật chặt để giảm bớt cơn đau đến từ huyệt Thái Dương.
“Trông ngươi có vẻ rảnh rỗi quá ha.”
Giọng nói của Đoạn Phi vọng tới từ trong làn sương mù.
Miêu Gia thay đổi sắc mặt, ngẩng đầu nhìn sang thì thấy Đoạn Phi dính máu khắp người, thở hổn hển đến gần mình.
“Sao lại về đây? Vương Hủ đâu?”
Đoạn Phi thở dài để lấy hơi nói chuyện:
“Đừng lo, đây không phải máu của ta và cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-ho-bat-quy/1757293/quyen-9-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.