Chương trước
Chương sau
Người dịch: Huyền Vũ
Biên tập: No_dance8x
Một tuần qua nhanh như chớp, tuy không thấy tận mắt nhưng phu nhân Hudson có thể khẳng định Vương Hủ giấu một cô gái trong phòng khách.
Bà không nói gì với Vương Hủ nhưng cái tật nhiều chuyện của các bác gái có mặt ở mọi nơi trên thế giới. Vậy nên, quý ngài Atkinson trẻ tuổi chỉ trong vài ngày đã được hàng xóm láng giềng đặt cho cái tên: Lãng tử Atkinson thác loạn. Đương nhiên Vương Hủ chẳng bận tâm mấy đến điều đó, dù gì thì da mặt của thằng ôn này rất dày, chưa kể trong lòng còn cảm thấy hơi kỳ diệu, có thể gọi là đắc ý.
Yêu quái biển được Vương Hủ đưa về từ cống ngầm tên là Eleanor. Những nơi thối rữa và tróc vảy trên người nàng bắt đầu phục hồi nhanh chóng kể từ sau khi lời nguyền được giải, có điều cơ thể vẫn còn yếu.
Mấy hôm nay, Vương Hủ chăm sóc nàng cực kì tỉ mỉ. Bưng trà rót nước hay trải chiếu xếp chăn chỉ là chuyện thường tình. Ngày ngày, hắn tự giác chuyển ra ngủ ngoài phòng khách và nhường phòng mình cho người ta.
Mỗi ngày, phu nhân Hudson đều chuẩn bị hai suất cơm. Vương Hủ tự bưng vào phòng, chờ Eleanor ăn xong rồi đem ra. Nhiều người sẽ cho rằng Vương Hủ chăm sóc ân cần như vậy có hơi kỳ lạ, nhưng thật ra suy nghĩ của hắn lại rất buồn cười, hắn cho rằng chỉ cần mình chăm lo cho Eleanor đủ ba bữa no nê mỗi ngày là có thể giảm xác suất bị cô nàng ăn tươi nuốt sống lúc nửa đêm tới mức thấp nhất.
Trải qua sự chăm sóc, hay đúng hơn là sự hầu hạ cẩn thận của Vương Hủ, Eleanor cũng khỏe lại. Nàng mặc quần áo do Vương Hủ mua, đặt bước chân đầu tiên ra khỏi phòng sau bảy ngày trời.
Miêu Gia đang ngồi đằng kia đọc báo, trong khi Vương Hủ vẫn ngồi nghịch bộ bài tây một cách nhàm chán. Thấy Eleanor bước ra, cả hai người chẳng hề tỏ vẻ kinh ngạc.
Nàng bước tới trước mặt Vương Hủ rồi nói:
“Xin cảm ơn, thưa ngài Atkinson.”
Đây là lần đầu tiên nàng nói chuyện kể từ đêm gặp Vương Hủ. Đêm hôm ấy, nàng đã nói tên của mình trước khi đi ngủ; còn trong những ngày tĩnh dưỡng, nàng chỉ giao tiếp với Vương Hủ bằng cách gật đầu – lắc đầu. Giờ đây, âm điệu ngọt ngào tựa mật so với giọng nói khàn đặc lúc trước, thật giống như hai người khác biệt.
“À, không có gì. Người Trung Quốc bọn ta có một câu ngạn ngữ, đại ý là cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.”
“Vâng, ta thật không biết phải báo đáp ngài như thế nào.”
Nàng nhìn sang Miêu Gia: “Và cả ngài nữa.”
Miêu Gia giũ giũ tờ báo:
“Việc đó chẳng khác nào thu nhận một con mèo hoang, đâu có gì cao cả, vậy nên bọn ta không cần ngươi phải báo đáp.”
Hắn ngừng một chút, lại nói:
“Trong ngăn kéo bên tay trái có một số giấy tờ được chuẩn bị riêng cho ngươi và một ít tiền. Số tiền ấy đủ để ngươi sống một thời gian. Xin hãy cầm lấy những thứ đó, bước ra khỏi cửa và sau đó như người Trung Quốc có câu ‘chúng ta nước sông không phạm nước giếng’, không hẹn gặp lại.”
Eleanor không ngờ đối phương nói ra những lời như vậy. Dù gì đi nữa, nó quá mức lạnh lẽo.
Nàng bèn nhìn Vương Hủ bằng ánh mắt cầu xin:
“Ngài Atkinson, đây cũng là ý của ngài ư?”
Vương Hủ vẫn nghịch bộ bài, chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn nàng:
“Đúng vậy, nhưng ta muốn khuyên ngươi một câu, nếu ngươi còn tiếp tục ăn thịt người thì lần sau gặp mặt quan hệ giữa chúng ta sẽ trở thành thợ săn và con mồi. Đây là điều mà ta không muốn nhìn thấy.”
Eleanor cắn chặt môi, đôi mắt ánh lệ, dường như uất ức lắm. Nàng đứng chôn chân nhìn Vương Hủ chằm chằm.
Bầu không khí im lặng tới nghẹt thở đó kéo dài trọn một phút. Sau đó, nàng đi tới chiếc bàn bên cạnh Miêu Gia, lấy thứ để trong ngăn kéo và nhanh chóng rời khỏi phòng.
Đợi tiếng bước chân nhẹ nhàng vang dọc theo lối cầu thang rồi tắt dần, Vương Hủ mới ngẩng đầu lên:
“Sao nàng ta có chân vậy?”
Miêu Gia đáp:
“Là do có năng lực biến ảo vẻ ngoài, cũng giống như lần ngươi thấy nàng giả dạng cảnh sát ấy, có thể coi nó là kỹ năng sinh tồn của Siren.”
“Ta nói này, chúng ta làm vậy có tuyệt tình quá hay không? Nhỡ đâu nàng vì vậy mà sinh lòng căm hận với con người...”
Miêu Gia cười âm trầm: “Hê hê, nếu ngươi lưu luyến thì đuổi theo đi, bây giờ vẫn còn kịp đấy.”
Vương Hủ tỏ vẻ bất cần: “Stop! Đuổi theo? Sao được chứ? Ta đây mà làm vậy à?”
“Hừ, tốt nhất là ngươi phải hết sức cảnh giác. Nếu nảy sinh khúc mắc tình cảm với Siren thì nguy to rồi đấy. Trong sử thi Odysseus, cô chị cả trong ba chị em nhà Siren là Peisinoe đã yêu say đắm Odysseus, buộc hắn ta phải ra lệnh cho các thuyền viên của mình bịt tai bằng sáp và cột chặt hắn trên thuyền trong lúc lắng nghe bài ca của Siren. Nhờ đó, họ thành công vượt qua vùng biển tử vong mà không bị giọng ca của Siren mê hoặc. Cô chị cả vì vậy mà tự tử.”
Vương Hủ nghĩ ngợi mông lung:
“Yên tâm, mấy cái chuyện phụ nữ tự tử vì ta chẳng bao giờ xảy ra đâu.”
Miêu Gia như chợt nhớ ra điều gì, liền nói:
“Đúng rồi, ngươi có thấy Eleanor trông rất quen không?”
Vương Hủ đáp:
“Ta đã nhận ra điều đó từ lâu nhưng chẳng nhớ nổi đã từng gặp nàng ở đâu. Lại thấy ngươi một mực không nhắc đến nên ta còn tưởng đó là ảo giác của mình.”
Miêu Gia lại nói:
“Cắt! Vào cái hôm nàng đến đây ta có gặp qua một lần, khi ấy mặt mũi còn sưng vều. Hôm qua, ta cần chụp ảnh để làm giấy tờ nhưng cũng chẳng thèm nhìn, chỉ mới vừa rồi mới phát hiện nàng rất quen.”
Vương Hủ ngẫm nghĩ:
“Chúng ta không biết cô nàng người Tây nào cả, chưa kể đến việc nàng còn là yêu tinh của một trăm năm trước, lại càng chẳng thể gặp mặt. Lẽ nào là do mỹ nữ trên đời đều có vài phần hao hao nhau?”
Tất nhiên Miêu Gia không đồng ý với kiểu giải thích qua loa nửa vời của Vương Hủ. Thế nhưng, tiếng vó ngựa từ bên ngoài vọng tới đã cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn:
“Có vẻ khách hàng của chúng ta lại đến thăm rồi.”
Vương Hủ cũng nghe thấy tiếng xe ngựa, bèn dùng linh thức dò xét. Quả nhiên là Von Al Stein. Lúc này, hắn đã bước xuống xe ngựa. Chuông cửa ngân lên từng hồi.
Năm phút sau, vị khách nọ đứng trước mặt Miêu Gia và Vương Hủ với phong cách ăn mặc kệch cỡm như hôm trước, chỉ có điều trong thái độ không còn giữ sự kính trọng như khi rời khỏi.
“Đã một tuần rồi đấy, ngài Logan! Ta vẫn chưa nhận được bất cứ tin tức gì từ ngài. Ngày nào ta cũng đích thân đến bưu điện để chờ điện báo của ngài về tiến triển của công việc, nhưng đều trở về trong nỗi thất vọng! Xin thứ lỗi cho ta nói thẳng, ta rất nghi ngờ rằng ngài không dành sự thông tuệ và sức lực của mình cho chuyện này. Hay nói đúng hơn, ngài chẳng thể làm nổi chuyện này!”
Miêu Gia mỉm cười:
“Trên thực tế, ta thấy việc này không ai có thể làm tốt hơn mình được, với lại ta làm việc đâu có tệ.”
Hắn lấy giấy bút ra hí hoáy gì đó:
“Vào bảy giờ đêm mai, hãy yêu cầu xa phu chở ngài tới địa chỉ này. Đây là một nhà hàng không tệ, nghệ sĩ violin của họ rất xuất sắc, thức ăn cũng rất ngon... Nói tóm lại, lúc đó công việc của ta kết thúc và ngài sẽ có được thứ mình muốn.”
Von Al Stein tỉnh táo lại, giấu đi nét cười giả dối:
“Được rồi, thưa ngài Logan, hy vọng ngày mai mọi chuyện sẽ kết thúc tốt đẹp. Nhưng ta phải nói trước, nếu đây là kế sách kéo dài thời gian của ngài thì...”
Miêu Gia liền tiếp lời của hắn: “Thì ngài sẽ dùng cách khác để giải quyết mọi chuyện. Ta nói đúng chứ, ngài Von Al Stein?”
Von Al Stein hừ lạnh, trong mắt chợt lóe nét tàn nhẫn:
“Vậy tạm biệt, hẹn gặp lại sau, ngài Logan. Chúc ngài may mắn!”
Nói rồi đẩy cửa ra ngoài.
Vương Hủ nói:
“Có vẻ như ngươi không xử lí được chuyện nhỏ này rồi. Cả ngày chỉ biết tán gái, không chịu làm việc nghiêm túc, ngay cả kế hoãn binh cũng bị người ta vạch trần.”
Miêu Gia nói: “Hả? Sao ngươi lại cho rằng ta dùng kế hoãn binh? Ta cần phải nói dối ư?”
“Sao? Ý ngươi là mọi chuyện xong rồi ư?”
“Haiz, tìm hiểu toàn bộ sự việc không khó, mấu chốt là phải tìm cách thỏa mãn yêu cầu của mỗi người. Cùng lúc đó, ta cũng đạt được điều mình muốn và khoản thù lao kèm theo.”


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.