Dịch và biên tập: No_dance8x
"Ngươi là ai?!"
Gần như là theo bản năng, Tiêu Cẩm Vinh sẵn sàng liều mạng với đối phương. Bởi vì, hắn chẳng biết tại sao mình lại cảm thấy sợ hãi đến tột đỉnh.
"Thì ra là vậy... Tuy ngươi đã biến thành con rối nhưng thứ này vẫn cho ngươi một ít năng lực nhất định."
Liễu Khuynh Nhược vẫn nói năng nhạt toẹt như trước. Đây không phải là thái độ mà một đứa trẻ nên có. Song, điều này khiến Tiêu Cẩm Vinh càng sợ hãi hơn.
"Rốt cuộc ngươi là ai?! Lời nói của ngươi có ý gì?!"
Tiêu Cẩm Vinh lùi lại một bước trong vô thức, cứ như tránh xa Liễu Khuynh Nhược thì bản thân được an toàn thêm vậy.
Liễu Khuynh Nhược hỏi ngược lại hắn: "Cớ gì ngươi lại sợ ta chứ?"
Tiêu Cẩm Vinh cố gắng tỉnh táo lại. Hắn cũng tự hỏi bản thân mình, nhưng không tìm ra đáp án. Linh thức của cô bé trước mắt không bằng hắn, tạm thời không rõ năng lực linh hồn và trông không đủ sức đè bẹp người trưởng thành. Hắn gần như không có lý do để sợ hãi, thế mà nhịp tim và mạch máu vẫn vậy. Nỗi sợ hãi nhanh chóng bao trùm cả linh hồn.
"Ngươi chưa hiểu sao? Vậy để ta giải thích cho ngươi biết, đó là do món đồ trên tay ngươi đang nhắc nhở rằng ngươi cần phải sợ hãi."
Liễu Khuynh Nhược giải thích.
Tiêu Cẩm Vinh nhanh chóng hiểu ra nỗi sợ hãi vừa rồi là một kiểu cơ chế bảo vệ của Chân Thần Ma Phương. Ví dụ như khi con người bị thương, vết thương trở nên đau đớn vì đại não
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-ho-bat-quy/1757236/quyen-7-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.