Vương Hủ không thể kiên nhẫn đợi đến lúc trời sáng. Hắn xông thẳng lên văn phòng thám tử ở tầng hai.
Mặc dù hắn gấp thật đấy, chỉ có điều trước khi phá cửa xông vào vẫn phải để ý. Chẳng may Miêu Gia và Thủy Ánh Dao đang làm một số chuyện cẩu thả trong đó, hắn xông vào thì khác nào muốn bị diệt khẩu. Thế là hắn ngừng trước cửa, đằng hắng hai tiếng, sau đó gõ cửa.
Không có bất cứ phản ứng nào. Hắn lại gõ cửa mấy cái nhưng vẫn không có phản ứng. Hắn đành đẩy cửa, phát hiện trong phòng không có một ai.
"Móa... chẳng lẽ đi khách sạn thuê phòng?"
Hắn lập tức lấy điện thoại ra liên lạc với Miêu Gia, kết quả đối phương đang tắt điện thoại. Điều này càng khiến Vương Hủ tin tưởng vào phán đoán của mình.
Không còn cách khác, hắn ôm đầu ngồi trên sô pha cho đến khi trời sáng.
Ánh nắng ban mai chiếu qua cửa chớp soi, Vương Hủ chẳng chờ được điều gì ngoài quầng thâm trên mắt.
Trừ những lúc đi vệ sinh, hắn vẫn luôn ngồi ở đó. Cứ cách nửa giờ thì hắn lại gọi điện thoại cho Miêu Gia một lần, mãi tới khi điện thoại hết pin.
Cuối cùng, khi gần giữa trưa, Miêu Gia và Thủy Ánh Dao trở về. Điều làm Vương Hủ bất ngờ là Tề Băng cũng đi cùng họ.
"Từ tối qua đến giờ ta vẫn cố gọi điện cho ngươi." Vương Hủ không chào hỏi, mở miệng ra chỉ nói câu này.
Miêu Gia không định giải thích mà ném cho Vương Hủ một số thứ: "Đây là hộ chiếu của ngươi, tự giữ đi. Chiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-ho-bat-quy/1757133/quyen-4-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.