"Thật là chậm chạp..." Miêu Gia nhìn Vương Hủ với vẻ mặt đầy sự khinh bỉ, hoàn toàn không nhận ra hắn chỉ tới sớm hơn đối phương ba mươi giây... Vương Hủ rít một tiếng, cũng không phản bác mà dứt khoát nói sang chuyện khác. "Bây giờ mọi người đều đã tới nơi, vậy chúng ta phá cửa xông vào hay là nhấn chuông cửa?" Vấn đề này của Vương Hủ bị người nào đó khinh bỉ: "Ta thấy ngươi nên ở lại canh chừng bên ngoài..." "Ta biết rồi... Ta xung phong vào trước là được." Thế là dưới sự dẫn dắt của Vương Hủ, bọn họ đá văng cửa lớn xông vào, nhưng người đang đứng chờ ở đó làm cả bọn bất ngờ. Giữa đại sảnh trống trải, khuôn mặt Đoạn Phi trông có vẻ tiều tụy. Hắn nói không lớn song mọi người đều có thể nghe rõ: "Các ngươi hãy về đi." Miêu Gia làm như không nghe thấy, trái lại còn nói: "Sáu năm không gặp... không ngờ thằng nhóc nhà ngươi sau khi bại dưới tay ta thì không gượng dậy nổi, hôm nay ra nông nổi như vầy." Thấy hắn dõng dạc nói, Đoạn Phi cũng không tức giận mà lặp lại: "Coi như ta cầu xin các người, hay về đi." Sắc mặt của Thủy Ánh Dao khá lãnh đạm: "Ta có trách nhiệm của ta." Vi Trì thành thật nói: "Ta nghe theo lệnh của Sở Giang Vương đại nhân." Miêu Gia nói: "Ta tới để dạy học." Tuy lý do của hắn rất miễn cưỡng nhưng vẫn còn có lý do khó tin hơn nữa. "Ta chỉ đi ngang qua..." Vương Hủ nín thinh nửa ngày, chợt phát hiện ba người khác đều nói năng khí thế nên cũng khí thế nói nhảm một câu... Ninh Thiên Đức xuất hiện ở đại sảnh lầu hai. Hắn chậm rãi đi tới, không khí dần trở nên căng thẳng. Ngoại trừ Vương Hủ, tất cả mọi người đều cảm nhận được hương vị này. "Tiểu Phi, ngươi lui ra đi. Khách không mời mà tới thì phải để gia chủ đích thân đón tiếp!" Giọng Ninh Thiên Đức rất lạnh nhưng trong lòng lại rất nóng nảy. Đại trận trấn sơn và bốn cao thủ dưới trướng mình đều không thể cản bốn người này, mặt mũi của hắn gần như không còn nữa rồi. Đoạn Phi thở dài một hơi, sau đó rời khỏi tầm mắt của mọi người. Ninh Thiên Đức phất ống tay áo, hai tay chắp sau lưng, nghiễm nhiên ra dáng của một cao thủ: "Các ngươi muốn lên từng người hay muốn cả bọn cùng lên?" Lúc này, trong lòng Vương Hủ rất muốn học theo lý lẽ "danh môn chính phái" trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký, bước lên hét to một tiếng: "Các vị đồng đạo, đối phó loại tà ma ngoại đạo không cần phải nói đạo nghĩa giang hồ làm gì. Chỉ cần chúng ta bao vây hắn, làm cạn kiệt nội lực của hắn thì hắn chết chắc!" Nhưng Ninh Thiên Đức không phải Trương Thúy Sơn, hắn và Miêu Gia cũng không phải Hoa Sơn nhị lão, cho nên chuyện này tiến triển theo một hướng khó lường. "Hê! Đối phó với ngươi có cần phải tiến lên cùng một lúc không? Một người là dư sức rồi!" Lúc này, Miêu Gia đáp lời lại càng hung hăng hơn cả, hoàn toàn không cho đối phương lối thoát. Vương Hủ thấy hắn tự tin như thế, trong lòng nghĩ thầm chắc hẳn Miêu Gia bế quan thành công nên muốn khai đao với lão Ninh. Vì vậy, hắn cũng phách lối nhảy ra tiếp lời: "Không sai, ông đây thu dọn ngươi giống như chơi đùa mà thôi. Cần gì phải hội đồng? Ngươi đừng hù dọa ta!" Bấy giờ, Miêu Gia mới nói ra nửa câu sau: "Cho nên bọn ta để một mình Vương Hủ đối phó ngươi." "Tốt! Sẽ do ta một mình... Hả?" Chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung vẻ mặt của Vương Hủ, đó là "co rút". Hắn hộc máu, không phải từ trong miệng nhổ ra mà nhổ ở trong lòng. Trong thời gian không tới một phần tư nén hương, hắn hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Miêu Gia từ trên xuống dưới mấy mươi lần. Tuy Vương Hủ bị Miêu Gia chơi xấu vô số lần nhưng lần này, không còn nghi ngờ gì nữa, có thể nguy hiểm đến tính mạng... Ninh Thiên Đức không biết suy nghĩ trong lòng Vương Hủ. Cái nhìn của hắn chỉ thấy linh thức yếu ớt và dáng vẻ kiêu căng phách lối của một lính mới mà thôi. "Hừ! Vậy để ta xem thử rốt cuộc Quỷ Cốc Tử có bản lĩnh gì!" Dứt lời, hắn liền đến gần Vương Hủ. Vương Hủ biết rằng chuyện này được quyết định xong. Lão Ninh chưa tới thì một thứ áp lực như thái sơn áp đỉnh đã kéo tới, phỏng chừng xác suất bị giết trong nháy mắt rất cao. Song hắn vừa mới mạnh miệng, có thể nói bây giờ như ngựa vào ngõ hẹp, khó quay đầu lại. Thế là hắn cắn răng giậm chân, quyết định liều mạng! Thủy Ánh Dao thấp giọng hỏi Miêu Gia: "Sao ngươi làm vậy?" Miêu Gia thảnh thơi hút thuốc: "Đây là một phần trong kế hoạch của ta." "Lẽ nào ngươi không sợ Vương Hủ bị đánh trọng thương?" Miêu Gia cười nói: "Ta đâu có quen biết hắn..." Nghe câu trả lời như vậy, Thủy Ánh Dao thật sự không biết nói gì thêm. Ninh Thiên Đức nắm lấy bả vai Vương Hủ, linh lực dồi dào từ đây áp đến. Nếu chiêu này thành công thì xương cốt nửa người Vương Vủ sẽ vỡ nát, sau đó như một cái bánh rớt xuống đất. Nếu không ai kéo hắn lên thì hắn sẽ không đứng dậy nổi. Ninh Thiên Đức sắp dùng lực thì thấy dưới tay trống không, Vương Hủ nhanh chóng né ra và đã đến sau lưng hắn. Một luồng nhiệt nóng hổi tràn tới, cơ bắp toàn thân Vương Hủ đỏ rực. Màn sương đỏ như hơi nước bốc lên xung quanh. Hắn vừa bắt đầu chiến đấu thì liền dùng đến Linh Thức Tụ Thân Thuật - Cải Tạo. Quả đấm của Vương Hủ hướng đến sau gáy Ninh Thiên Đức. Tuy Ninh Thiên Đức cảm thấy kinh ngạc khi Vương Hủ đột ngột bộc phát nhưng chỉ hơi nhíu mày. Hắn nhanh chóng xoay người, dùng một tay để đón quyền này. Một quyền này đã phát huy đến giới hạn thể thuật của Vương Hủ. Hắn kèm thêm vào đó tất cả linh lực và sức mạnh toàn thân. Hắn biết khi đối đầu với đối thủ như Ninh Thiên Đức thì giữ lại thực lực không có ích lợi gì. Lúc Ninh Thiên Đức dùng tay chụp lấy quả đấm, suy nghĩ của Vương Hủ như ngưng lại. Chiêu mạnh nhất của hắn bị chặn đứng hoàn toàn khi tiếp xúc với lòng bàn tay đối phương. "Không tệ, tăng thêm chút lực xem sao." Ninh Thiên Đức khinh thường nói, sau đó chụp tay ném hắn ra ngoài. Vương Hủ bị ném văng ra khỏi cửa lớn, bay đến đình viện ngoài nhà chính. Ninh Thiên Đức đuổi sát phía sau, chân không chạm đất mà bay vút đến với tốc độ càng lúc càng nhanh. Những người còn lại cũng theo sau, Miêu Gia hỏi Thủy Ánh Dao: "Ngươi thấy thân thủ lão Ninh thế nào?" "Trước mắt thì không bằng Thập Điện Diêm Vương nhưng không kém bao nhiêu." "Ừm, rất khách quan. Xem ra Vương Hủ không ổn rồi." Ở bên cạnh, Vi Trì nghe xong thì thầm nghĩ: Không phải tại ngươi hại hắn sao... Trên không, Vương Hủ nhanh chóng điều chỉnh tư thế để rơi xuống đất an toàn. Tất nhiên Ninh Thiên Đức chỉ muốn ném hắn ra khỏi phòng nên không dùng sát chiêu. Chỉ là câu nói "tăng thêm chút lực xem sao" quá ác. Vương Hủ rất buồn bực. Nếu có thể tăng thêm lực thì ngươi có thể ném ông đây được sao? Biết dùng quyền cước sẽ không có phần thắng, Vương Hủ phất tay gọi ra thanh kiếm ngắn màu đen. Ninh Thiên Đức thấy vậy nhưng vẫn khoanh tay đứng, ý là: Đối phó ngươi chỉ cần dùng tay là đủ. Vương Hủ thấy mình bị khinh bỉ, cơn tức trong lòng trào lên không thôi. Hắn giơ kiếm lên, trông như đã hạ quyết tâm rất lớn: "Không ngờ nhanh như vậy đã phải dùng đến lần thứ hai..." -----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]