Tiếng chuông vọng đến, Lục Khôn mặc thêm một lớp quần áo rồi đi về phía cửa ra vào. Vừa đi, hắn vừa nói với giọng mệt mỏi: "Đến đây! Ai đấy? Nửa đêm mà còn kêu cửa."
Hắn đi đến trước cửa nhưng chưa định mở nó ra. Đến khi vân vê tròng mắt nhìn qua ô trống trên cửa, hắn mới rống lên: "Móa!"
"Ngươi mở cửa đi chứ! Móa móa cái gì, bọn ta đều nghe thấy rất rõ."
Lục Khôn mở cửa cho Vincent và Woody vào nhà.
"Ê hê hê... Ta dùng mũi cũng đoán được việc ngươi trở thành trạch nam.” Woody cười quái dị rồi đẩy kính mắt.
Vincent thở dài: "Ai sẽ nghĩ người mang siêu năng lực mạnh nhất từng cứu vớt toàn bộ nhân loại vào cuối thế kỷ XX lại sống phí máu như thế."
Lục Khôn trả lời bằng giọng điệu khó chịu: "Các ngươi xông vào nhà ta lúc bốn giờ sáng chỉ để nói những lời này?"
Woody thoải mái nằm trườn trên ghế sa lon: "Ê hê hê... Vấn đề chính là thứ chênh lệch giữa nơi này với địa ngục."
Vincent nói thẳng ý đồ: "Tất nhiên không phải tìm người để tranh cãi. Bọn ta vừa hay đến đây để làm nhiệm vụ và cần ngươi giúp một chuyện nhỏ."
Lục Khôn gãi đầu: "Các ngươi thật bận rộn, là nhiệm vụ gì?"
Vincent mở tủ lạnh, lấy một ly nước trái cây ra: "Cần phải nói sao? Ngày qua ngày bọn ta chỉ làm một chuyện đơn giản là đả đảo ác ôn, cứu vớt mỹ nữ và bảo vệ thế giới."
Lục Khôn không muốn nhiều lời với những câu từ dõng dạc của Vincent: "Tốt lắm, tốt lắm... Có ngay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-ho-bat-quy/1757092/quyen-3-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.