Vương Hủ không còn hứng thú nghe những lời tiếp theo của hai người, dẫu sao cũng không liên quan đến mình nên hắn quyết định đi dạo. Tốt nhất là có thể hỏi được những thứ tương tự như nội dung của vòng loại từ miệng của Vũ thúc.
Kết quả là hắn chưa bước được mấy bước đã nhìn thấy Tôn Tiểu Tranh ở một nơi cách đó không xa. Hôm nay nàng vẫn ăn mặc như một cậu bé và đội một chiếc nón lưỡi trai, nhưng vì dáng người thấp bé, đã vậy còn gầy yếu và để tóc ngắn dài đến gáy nên đa số mọi người đều không nhận ra nàng là nữ.
Nhưng Vương Hủ vừa nhìn đã nhận ra, cái này gọi là kẻ thù gặp nhau liền đỏ mắt. Thế là hắn lập tức quyết định đến khiêu khích ra oai một phen.
Vương Hủ ngày nay đã không như Vương Hủ ngày xưa nên khi thấy Tôn Tiểu Tranh không mang theo con chó lớn bên mình, lòng tin của hắn lại tăng thêm vài phần.
“Tiểu quỷ, lại gặp mặt rồi! Còn nhớ ta không?” Vương Hủ cố gắng ra vẻ hung hãn nhưng nhìn thế nào hắn vẫn hơi giống Miêu Gia thời còn trẻ, trên mặt ngoài vẻ chán chường ra thì không còn gì cả...
Tôn Tiểu Tranh vẫn nhớ rõ Vương Hủ vì nàng là một trong số ít người từng thấy hắn vào lúc tinh thần phân liệt. Còn nhớ khi đó, tà khí trên người hắn tỏa ra đã vượt khỏi phạm trù của “người” nên một người luôn được giáo dục “chính tà không đội trời chung” như Tôn Tiểu Tranh sớm đã liệt Vương Hủ vào sổ đen và xem hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-ho-bat-quy/1757032/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.