Thấy một đoàn người tụm lại phía trước, còn có tiếng khóc lớn của nữ nhân, Triển Chiêu nhíu mày chạy đến.
Bạch Hạ cũng định đi, Bạch Ngọc Đường kéo hắn lại: “Người đạt được mục đích rồi còn chưa về?”
Bạch Hạ liếc liếc Bạch Ngọc Đường, ôm túm lấy cánh tay hắn, “Phụ thân đã lâu không được gặp con!”
“Đừng lôi lôi kéo kéo!” Bạch Ngọc Đường rút tay lại.
“Ô, bây giờ có Triển Chiêu lôi lôi kéo kéo rồi thì không cho phụ thân lôi kéo nữa?” Bạch Hạ bám dính không tha, “Bất hiếu!”
Bạch Ngọc Đường bất lực nhìn trời, BạchHạ cười tủm tỉm kéo cánh tay hắn đi tới: “Ngọc Đường, Triển Chiêu khôngtệ, có tầm nhìn!”
Bạch Ngọc Đường liếc hắn một cái, nhưngtâm trạng đã tốt hơn một chút, dặn: “Người muốn theo thì đi gần mộtchút, một lát nữa lạc mất con lại phải tìm khắp nơi!”
Bạch Hạ cười rực rỡ gật đầu: “Được được.”
Bạch Ngọc Đường dẫn Bạch Hạ tới trướcxem thử. Phía trước là một hiệu thuốc, cửa đóng chặt, một nữ tử trungniên đang khóc, bên cạnh còn có một nam tử trung niên đang bị thương.
Rất nhiều người đứng bên cạnh thở dài,một vài người an ủi nữ nhân kia. Triển Chiêu đi đến, mọi người vừa thấyhắn lập tức tranh nhau gọi.
Triển Chiêu không hiểu chuyện gì, nữ nhân kia chạy đến túm lấy hắn, “Triển đại nhân, bọn chúng bắt con của ta đi rồi!”
Triển Chiêu sửng sốt, hỏi: “Ai bắt con của ngươi?”
“Là đám người giang hồ đó!” Nam tử bịthương bên cạnh nói: “Con ta năm nay mới mười lăm tuổi, Triển đại nhânnhất định phải cứu nó!”
Triển Chiêu gật đầu: “Nói từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-hanh-thien-ha/1351099/quyen-6-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.