Nửa cái cổ vịt còn lại trong tay CôngTôn rớt “tạch” xuống đất, mực văng đầy mặt Bàng Dục, Giả Ảnh Tử Ảnh bêncạnh cũng ngậm cổ vịt sững người.
Tiêu Lương vội đến bóc Tiểu Tứ Tử đang nhào trên lưng Triển Chiêu xuống: “Cẩn Nhi…”
Tiểu Tứ Tử được bóc xuống, vội xoay mặt sang nhìn, có đụng vào không?!
Nhìn lại, Bạch đại hiệp và Triển đạihiệp hai người, quả nhiên môi áp môi, “hôn” nhau rồi, còn mở to mắt nhìn đối phương, hiển nhiên là đã hóa đá triệt để.
Quan trọng là cảm giác của hai người lúc này chỉ có một: Cay quá!
.
.
“Khụ khụ…”
Không biết qua bao lâu, Bàng Cát đanguống trà bên cạnh cảm thấy tim đập hơi nhanh, nhịp thở cũng hơi gấp, ởđây có lão nhân lại có tiểu hài nhi, có vẻ không được tốt lắm. Bàng thái sư vội khụ hai tiếng bảo hai người chú ý hình tượng, chuyện này phảivào phòng làm.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng hoàn hồn lại, vội tách ra.
Bạch Ngọc Đường sờ cằm, khi nãy bị conmèo đó đụng một cái, Tiểu Tứ Tử cũng mạnh tay quá, thời điểm như thếphải đẩy nhẹ, quả nhiên tiểu bảo bối còn chưa có kinh nghiệm.
Triển Chiêu thì xấu hổ ngẩn người tại chỗ, mình vừa làm gì vậy?
Nghĩ một lúc lâu, Triển Chiêu lại thắcmắc sao miệng lại cay như thế? Khó khăn lắm tỉnh táo lại được, đưa tay,lấy nửa cái cổ vịt trong miệng ra.
Nhìn nhìn cái cổ vịt, Triển Chiêu hiểura, khó trách sao miệng lại cay như thế. Vốn định cầm ly lên uống chútnước, nhưng không biết do đầu óc bất thường hay lý do gì khác, TriểnChiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-hanh-thien-ha/1351033/quyen-4-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.