Canh ba nửa đêm, Thạch Đầu nhìn trừngtrừng vào từ đường tối đen gầm gừ, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũngcó chút căng thẳng, quan trọng là cảm giác bên trong không có hơi thởcủa vật sống.
Thạch Đầu gầm gừ một lúc thì đi đến, muốn đẩy cửa từ đường.
Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường vội vàng ngăn nó lại, tránh cho có ám khí làm nó bị thương.
Nhẹ nhàng đẩy cửa vào một chút, hai người đứng bên ngoài phòng bị.
Kẹt một tiếng… Cửa mở ra.
Cửa vừa mở ra, hai người lập tức hiểuđược vì sao Thạch Đầu lại kích động như vậy, bởi vì dưới xà ngang giữacăn phòng, có treo một người.
Dựa theo y phục trên người, là một nữnhân. Hai tay bị trói cao qua đầu, treo trên thanh xà, trên mặt đất vẫncòn một cây roi và bồn nước, nhìn lại trên thân cô nương kia, ẩn hiệnnhững vết thương thật dài cùng vết máu để lại.
Triển Chiêu đi đến thả nàng ta xuống, đưa tay chạm lên cổ nàng ta một lát, quay đầu: “Ngọc Đường, nàng ta còn sống!”
Bạch Ngọc Đường cũng đi đến, thấy hai mắt cô nương bị bịt vải, trên người chằng chịt vết roi, dường như đã bị tra khảo.
Tháo mảnh vải trên mắt nàng ta xuống,hai người nương theo ánh trăng nhìn khuôn mặt cô nương kia, đều sửngsốt: có biết! Chính là cô nương hát rong ở tửu lâu, sau đó lại mất tích.
“Sao lại là nàng ta?!” Triển Chiêu thử bắt mạch, nhíu mày nói với Bạch Ngọc Đường: “Bị thương rất nặng!”
“Cứ đưa về để Công Tôn chữa trị đã.” Bạch Ngọc Đường thấy hơi thở cô nương kia rất yếu, xem ra là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-hanh-thien-ha/1350977/quyen-2-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.